Giống như năm đó phụ hoàng ta đem người Hàn Gia cơ hồ chém giết hầu như không còn, Hàn Trạc cũng đem hoàng tộc ta giết hơn phân nửa.
Hắn đẩy nhi tử ba tuổi rưỡi của hoàng huynh ta lên ngôi hoàng đế, đem chính mình trở thành Nhiếp Chính Vương.
Hơn nữa hạ lệnh đại xá thiên hạ, miễn trừ ba năm lao dịch thuế má.
Ở trong lòng bá tánh, danh vọng hắn cực cao.
Bất quá điều này đều không liên quan đến ta.
Ta hiện giờ là Sở Tú Tú, chỉ là một nữ tử dân gian bình thường, về sau cuộc đời này sợ là sẽ không còn giao nhau với con đường của hắn nữa.
Ta vốn tưởng là như vậy.
Nhưng lại không nghĩ tới, ta thế nhưng còn có thể cùng hắn tương phùng.
Tuy rằng ở trong nhà Kỳ Tử An yên ổn, bất quá chỉ dựa vào hắn không nuôi sống nổi chúng ta.
May mắn năm đó lúc ta ở lãnh cung, mấy vị nương nương nhàn rỗi không có việc gì sẽ dạy ta chút tài nghệ, thi thư vẽ tranh ta đều hiểu, nhưng muốn nói thứ dễ dàng nhất học được chính là nữ hồng.
Thư Nương giỏi nhất là nữ hồng, nàng thêu đoá hoa sinh động như thật, ta tuy không đạt được trình độ như vậy, nhưng đạt được năm sáu phần của người chắc cũng được đi.
Vì thế dưới cơ duyên xảo hợp, ta tiến vào Cẩm Tú phường, trở thành một người tú nương.
Vốn tưởng rằng hàng ngày liền sẽ như vậy qua đi, ta giống những người bình thường bận bận rộn rộn, chờ Kỳ Tử An tham gia xong khoa cử, chúng ta liền thành hôn.
Nhưng vận mệnh chung quy lại đùa giỡn chúng ta.
Lúc này, ở dưới cây hoa đào, hắn gắt gao ôm ta.
"Ta sao có thể nhận không ra ngươi đây, Lăng Hoa."
Hắn nói như vậy.
25.
Cánh tay hắn càng thêm siết chặt, phảng phất muốn đem ta dung nhập vào thân thể hắn.
Thanh âm hắn tiếp tục từ đỉnh đầu ta truyền đến:
"Ngày ấy ta vọt vào Phù Dung Điện, chỉ tìm được một khối thi thể mang ngọc bài của ngươi, ta cho rằng ngươi thật sự đã chết...... Còn tốt, trời cao cuối cùng cũng thương hại ta một lần, làm ta gặp lại ngươi...... Lăng Hoa, thật sự thật tốt quá......"
Hắn lẩm bẩm nói, ta ở trong lồng ngực hắn, nhớ tới từng màn trong trí nhớ, nước mắt ngăn không được từng giọt từng giọt rơi xuống.
Một tay đem hắn đẩy ra, thấy mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc, ta trấn định lại, rốt cuộc mở miệng:
"Cho nên ngươi nhận ra ta lại như thế nào đây? Ngươi biết rõ, chúng ta đời này đã không có khả năng."
"Vì sao không có khả năng?" - Hắn bật thốt lên hỏi, giây lát sau giống như nghĩ tới cái gì, sắc mặt trở nên trắng bệch:
"Ngươi là oán hận ta giết phụ hoàng cùng huynh trưởng của ngươi?"
Phản ứng của hắn ngược lại làm ta kinh ngạc, bởi vì theo ý ta mà nói, người nên oán hận là hắn mới đúng.
Quả thật, nếu là người ngoài xem vào, phụ hoàng cùng các huynh trưởng vô luận từ góc độ nào cũng đều là người thân mật nhất cùng ta.
Cơ mà đối với chính ta mà nói, bọn họ lãng quên ta trong lãnh cung mười mấy năm chẳng hề quan tâm, khi nước láng giềng tấn công lại có thể tùy ý đem ta đưa đi hòa thân với người xa lạ, cho nên, ta thật sự là không có cách nào đối với bọn họ có nhiều cảm tình.
Đặc biệt khi ta chạy ra khỏi cung, nhìn khắp nơi khắp chốn đều là dân chạy nạn ăn không đủ no cùng bá tánh khắp nơi trôi giạt, ta thậm chí cảm thấy tội nghiệt của phụ hoàng ta, mặc dù hắn chết cũng không thể hết tội.
Cho nên đối với chuyện Hàn Trạc giết chết bọn họ, ta chưa từng sinh ra oán hận.
Ngược lại là hắn, hắn sẽ bởi vì phụ hoàng cùng huynh trưởng ta giết toàn tộc nhà hắn, liền tới oán hận ta sao?
Bởi vì mặc kệ nói như thế nào, ta đều là nữ nhi của kẻ thù giết cha hắn.
Ta tưởng ở trong lòng hắn hẳn cũng có hận, nếu không hắn vì sao sẽ lấy thủ đoạn giống nhau đem người hoàng tộc chém giết hơn phân nửa.
Hắn đối với hoàng tộc sinh hận.
Mà ta, cũng là người hoàng tộc.
Ta sợ chính là cái này.
Chính là hiện tại xem ra tựa hồ cũng không phải như vậy.
Ta nhìn hắn chằm chằm, trong lòng bỗng nhiên trở nên có chút nóng bỏng, đối với hắn nói:
"Phụ hoàng ta tin vào lời gièm pha, cơ hồ giết toàn tộc nhà ngươi, liệu ngươi, liệu ngươi......"
Liệu ngươi có chán ghét ta không? Có oán hận ta không? Có muốn đối xử với ta giống như đối xử với nữ nhi của kẻ thù hay không?
Ta nguyên bản là muốn hỏi hắn như vậy.
Bất quá sau khi nhìn đến ánh mắt hắn, ta cảm thấy chính mình đã biết đáp án.
"Ta xác thật là có hận. Ta hận tiên hoàng không biết nhìn người, mọi sự chưa rõ đã hại chết toàn tộc ta.
Ánh mắt hắn chân thành, thanh triệt, trước sau như một nhìn ta.
"Chính là việc đó cùng ngươi có quan hệ gì đâu."
"Với ta mà nói, ngươi chỉ là Lăng Hoa." - Hắn nói.
Ta vạn phần hổ thẹn.
Là ta hẹp hòi.
"Lăng Hoa, ta đã từng thiếu chút nữa chết ở trên chiến trường, lúc ấy ta liền minh bạch, cả đời của một người ngắn cỡ nào, nếu chấp nhất ở thù hận, cả đời này còn có ý nghĩa gì nữa."
"Cho nên, chúng ta buông xuống quá khứ, hòa hảo trở lại đi." - Hắn ngữ khí mang theo thở dài, mang theo thật cẩn thận.
Chính là...... Hòa hảo trở lại sao?
Lòng ta giống như có một ngọn lửa, thiêu đốt ảo tưởng về tình yêu thời niên thiếu, làm đáy mắt ta một mảnh ấm áp.
Liền vào lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm:
"Tú Tú?"
Ta liền cứng người.
Quay đầu lại, thấy Kỳ Tử An đứng ở đầu hẻm, thần sắc phức tạp:
"Ta thấy ngươi mãi còn không có trở về sợ ngươi xảy ra chuyện gì, cho nên tới đón ngươi, ngươi, các ngươi......"
Hoàng hôn ở phía sau hắn chiếu lên một mảnh sáng mông lung, trong lòng hoảng hốt, ta lại nghĩ tới gương mặt không cam lòng của Sở Tú Tú trước kia.
Nghĩ đến việc ta đáp ứng hai cái hứa hẹn kia của nàng, nhớ tới một câu cuối cùng nàng nói trước khi chết "Đây là mệnh của ta".
Còn có người mẫu thân vẫn ở trong nhà, có thứ tốt cũng luyến tiếc ăn mà để lại cho ta.
Còn có hắn, Kỳ Tử An.
Ta nhìn bộ dạng thất thố hoảng loạn của hắn, dưới đáy lòng khe khẽ thở dài.
Thực xin lỗi a Hàn Trạc.
Ngươi là Nhiếp Chính Vương, ngươi có thể có được mọi thứ trên đời này.
Nhưng mà bọn họ, cũng chỉ có ta.
Ta chỉ có thể là Sở Tú Tú.
Năm đó ta thiếu nợ, tóm lại phải trả rồi.
Ta hướng về phía Kỳ Tử An đi đến, nói với hắn:
"Vương gia chỉ là thấy ta cùng cố nhân tương tự cho nên hỏi nhiều thêm vài câu, hắn nhận sai người, không có gì, Tử An ca ca, chúng ta đi thôi."
Kỳ Tử An nhẹ nhàng thở ra.
Đi đến đầu hẻm, ta lơ đãng mà quay đầu lại.
Thấy Hàn Trạc vẫn đứng im ở dưới gốc cây hoa đào, thân ảnh cô đơn như vậy.
Cô đơn đến làm người đau lòng.
Hắn cái gì cũng chưa thay đổi.
Hắn vẫn là người thiếu niên khi xưa đứng dưới cây hoa đào đỏ mặt mà nói với ta.
Chính là......
Chính là làm sao bây giờ a.
Ta đã có trách nhiệm cùng vướng bận mới.
Ta trở về không được.
26.
Dọc theo đường đi ta có chút thất thần, trong đầu đều là thân ảnh Hàn Trạc một người cô đơn mà đứng ở dưới tàng cây.
Kỳ Tử An yên lặng mà bồi ta.
Ta bỗng nhiên mở miệng:
"Tử An ca ca, ngươi có tin rằng một người từng yêu một người, về sau có thể yêu được người khác không?"
Hắn ngẩn ra.
Bước chân ngừng lại, bình tĩnh nhìn ta trong chốc lát.
"Ta tin." - Hắn nói.
Ta hướng hắn cười cười:
"Ta cũng tin tưởng như vậy."
Không sai.
Thời gian có thể khiến dấu vết tồn tại của một người đều lãng quên, như vậy quên đi cảm giác yêu một người, chẳng phải cũng là dễ như trở bàn tay?
Cho nên Hàn Trạc, không có việc gì, thực mau ngươi liền sẽ quên ta.
Từ sau sự việc kia, Hàn Trạc không còn tới tìm ta, ta trở về sinh hoạt bình thường.
Bởi vì khoa cử sắp tới, Kỳ Tử An không còn ra đường bày quán, chuyên tâm ở thư phòng đọc sách, mỗi ngày thật khuya mới trở về.
Ta cũng giống như mọi khi thường lui tới Cẩm Tú phường.
Cẩm Tú phường trong khoảng thời gian này sinh ý thập phần rực rỡ, ta cũng là đi sớm về trễ.
Ngày ấy, phủ Thừa tướng phái người lại đây, nói Thẩm Giai chỉ đích danh muốn ta đi đưa khăn.
Ta không biết nàng có ý gì, lại cũng không thể thoái thác.
Đi theo tùy tùng tới phủ Thừa tướng, thấy Thẩm Giai cùng một người ở trong hoa viên.
Lúc ta đến nàng đã có chút say, bảo ta đi ra phía trước, nàng thấy là ta, tùy tiện lấy ngón tay chỉ vào băng ghế phía đối diện:
"Ngồi!"
Ta nghe lời ngồi xuống.
Nàng đưa thân qua rót cho ta ly rượu, lại chỉ ngón tay về phía ta:
"Uống!"
Ta không có động tác.
Nàng hừ nhẹ một tiếng, hướng ta trợn trắng mắt:
"Không uống đưa đây!"
Dứt lời chính mình lấy cái ly lên, uống một hơi cạn sạch.
Sau đó lại rót cho chính mình một ly.
Ta thấy nàng một ly tiếp theo một ly, liền mặc kệ ta ở chỗ này, nhịn không được mở miệng:
"Thẩm tiểu thư có chuyện không ngại nói thẳng, nếu không có việc gì ta liền đi về trước, Cẩm Tú phường còn có rất nhiều việc......"
Lời ta nói còn chưa nói xong, liền thấy nàng bỗng nhiên oa oa khóc lên, một bên bẹp miệng một bên kêu:
"Đến ngươi cũng ghét bỏ ta ——"
Ta hoảng sợ, nhất thời không biết mở miệng như thế nào.
Kết quả thấy nàng không hề để ý hình tượng tiếp tục khóc lóc nói:
"Ngươi biết không, ta hôm qua đi đến phủ Nhiếp Chính Vương, hắn nơi đó toàn là đồ vật về ngươi...... Ta nhào vào trong ngực, hắn liền cự tuyệt ta, Thẩm Giai ta đời này còn không có lúc nào mất mặt như vậy!"
Nàng phẫn hận mà trừng mắt với ta:
"Ngươi nói! Ta có nơi nào kém hơn ngươi! Ta thân phận cao quý, tài mạo song tuyệt, ngươi hiện tại chỉ là một cái tú nương nho nhỏ...... Không sai, ta tính tình có chút lớn, nhưng ta là đích nữ của thừa tướng a! Có chút tỳ vết này rất kỳ quái sao? Chính là...... Ô ô ô, chính là, người kia vẫn cứ cự tuyệt ta oa a a a......"
Nàng khóc đến mất hết hình tượng, ta nhìn vào trong mắt bất giác cảm thấy thật có lỗi, lại cũng chỉ cười khổ mở miệng:
"Thẩm tiểu thư sợ là đã nhầm, ta không phải là Lăng Hoa công chúa, Thẩm tiểu thư nếu trong lòng có oán, cũng không nên nói với ta."
Nàng bỗng nhiên đập vào cái bàn, biểu tình dần dần táo bạo.
"Ngươi lừa ai a! Ngươi nếu không phải Lăng Hoa, Nhiếp Chính Vương có thể mỗi ngày phái người đi Cẩm Tú phường mua đồ sao? Đã rõ ràng như vậy ngươi còn không thừa nhận, ngươi đây coi ta là ngốc tử sao?"
Ta ngẩn ra.
Trách không được Cẩm Tú phường sinh ý rực rỡ như thế, nguyên do là như thế này.
Nghĩ thông suốt việc đó, lòng ta liền tức khắc khó chịu.
Bưng lên chén rượu trước mắt uống một ngụm, thở dài:
"Ta cũng là bất đắc dĩ có nỗi khổ trong lòng."
Nàng lại đem rượu đổ đầy cho ta, một bên vẫn là căm giận nói:
"Có cái gì khổ đây? Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu! Khó chịu nhất chính là các ngươi cứ lải nhải dài dòng như vậy phiền muốn chết!"
Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, trên đời này nếu thực sự đơn giản như vậy thì tốt rồi.
Ta lại uống một chén rượu nữa xuống bụng.
Thẩm Giai cũng bắt đầu lải nhải, một hồi nói chính mình tốt như thế nào như thế nào, một hồi oán Hàn Trạc như thế nào như thế nào kém, một hồi lại nói chính mình muốn đi tìm chết, nghĩ đến nàng thật là say đến không nhẹ.
Cô nương này từ nhỏ được sủng trong lòng bàn tay, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, hiện giờ gặp việc không thuận tự nhiên ủy khuất.
Nói thật là ta không hiểu lắm, bởi vì ta chưa từng có được sủng ái như vậy.
Bất quá trải qua lần nói chuyện này, ta phát hiện chính mình cũng không chán ghét cô nương này.
Ta an ủi nàng: "Ngươi cũng không cần uống quá nhiều rượu, bị thương thân thể chẳng phải là làm cho thừa tướng thương tâm."
Lại không nghĩ nàng thần chí không rõ mà hàm hồ nói:
"Cha ta mới không rảnh quản ta đâu, gần đây nước láng giềng lại muốn sinh sự, hắn vội đến độ......"
Nàng chưa kịp nói xong câu kế tiếp liền gục xuống.
Ta đi trên đường tùy tay kéo một nha hoàn lại chăm sóc nàng, chính mình ra phủ.
27.
Khi về đến nhà so với mọi ngày chậm một chút, ta tìm cái lấy cớ hàm hồ cho qua chuyện.
Kỳ Tử An lại là chưa có trở về, hắn người này từ trước đến nay đều đúng giờ, như này có chút khác thường.
Lại đợi hai cái canh giờ, mẫu thân ta lo lắng gấp gáp, đang nghĩ xem nên đi báo quan hay không, liền lúc này, hắn trở về, cả người ướt dầm dề.
Ta vội vàng đi đến đón hắn, cầm khăn cho hắn lau người, hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì.
Hắn giải thích nói:
"Trên đường lúc trở về ta gặp được một nữ tử nhảy sông tự sát, ta nhảy xuống cứu nàng, như vậy nên chậm trễ chút thời gian."
Chúng ta đều nhẹ nhàng thở ra, mẫu thân tùy ý thở dài:
"Không biết nữ tử luẩn quẩn trong lòng như thế nào, quả thực coi tánh mạng là trò đùa!"
Kỳ Tử An đem khăn trả lại cho ta, nói:
"Tuy không biết là ai, bất quá thấy quần áo nàng thật là hoa lệ, hơn nữa lại uống rượu say, ta đem nàng cứu xong thực mau liền có gia đinh hộ viện tìm đến đấy, nghĩ đến chắc là tiểu thư nhà nào nhất thời bị đả kích, lúc này mới làm việc ngốc."
Nghe xong lời này, lòng ta "Lộp bộp" một chút.
Nghĩ đến hôm nay Thẩm Giai ở phủ Thừa tướng nói những lời mê sảng đó, trong đầu dâng lên một ý niệm hoang đường.
...... Không thể nào?
Chuyện này cứ như vậy qua đi, đối với chúng ta đều không có quá nhiều ảnh hưởng.
Kỳ Tử An đọc sách càng thêm khắc khổ, ta vẫn giống như ngày thường đi Cẩm Tú phường.
Chỉ là trên đường ngẫu nhiên gặp được cảnh tượng người đến người đi vội vàng, như là có cái đại sự gì sắp sửa phát sinh, bất quá bởi vì khoa cử sắp đến, kinh thành nghênh đón thiên hạ sĩ tử, người ngày càng nhiều, dẫn tới Cẩm Tú phường sinh ý cũng tốt lên, ta tức khắc càng vội, cũng không rảnh lo hỏi thăm xem đã xảy ra chuyện gì.
Thực mau, khoa cử khảo thí chính thức bắt đầu, sau khi Kỳ Tử An khảo xong, ta thấy thần sắc hắn rất có tự tin, nghĩ đến hắn chắc là làm được không tệ.