"Tay cậu chảy máu rồi kìa."
Cô gái đó la lên với vẻ mặt đầy lo lắng.
"Tớ không sao, không sao... "
Giờ đây không hiểu sao giọng tôi bị nghẹn lại, mũi cay xè, cảm giác mắt tôi đầy nước, giống như một làn sương mỏng trên đấy. Khóc...khóc, tôi khóc rồi, thật khó hiểu. Tại sao chứ?
Lòng tôi nặng trĩu, tất cả mọi thứ ấm ức như tuôn ra với những giọt nước mắt.
"..."
Tôi khóc rất nhiều, nói ra những lời kìm nén trong lòng mình:
"Tớ...tớ đau lắm, cũng lạnh nữa, mệt lắm."
Cô gái đó sửng sốt rồi một hồi mà nhìn tôi, sau đó lại nhẹ nhàng dìu tôi đứng lên, bỗng nhiên một điều khiến tôi bất ngờ đến mức nín khóc. Nước mắt như chảy ngược vào trong, cô ấy không dìu tôi mà bế tôi kiểu như mấy chàng hoàng tử trong mấy bộ phim hoạt hình công chúa và chuyện cổ tích vậy.
Chỉ khác chỗ tôi không phải công chúa mà là một cậu thanh niên tên khánh mà thôi, cô ấy thật sự rất khỏe luôn, nhấc bổng tôi lên bằng cánh tay bé xíu, nhìn tay ấy nhỏ nhắn hệt như cây củi.
Tôi lo lắng rằng cô ấy không bế nổi mà nói:
"Cậu gì ơi, mình không..."
Chưa để tôi nói dứt câu thì cô ấy đã lên tiếng:
"Không sao? Chắc chưa, cậu nhìn lại tay chân mình đi rồi nói. Tay chảy máu với xước cả rồi kìa, mà dù sao đây cũng là lỗi của tớ, tớ sẽ phải có trách nhiệm việc mình gây chứ. Cứ ngồi im đi nha, hiểu chưa?"
Tôi sững người rồi nhanh chóng đáp lời:
"Dạ vâng ạ..."
"..."
Tôi bị sao vậy, tự nhiên nói dạ.Vâng.Ạ.
Cô ấy bế tôi trên tay rồi nhanh chóng chạy đến trước một ngôi nhà sơn màu xanh lá cây trông rất xinh, chạy nhanh lắm nên việc tôi lo cho cô ấy sợ mình nặng chắc là có chút thừa rồi. Nhưng tôi rất nặng so với một cô gái chứ không phải dạng gầy.
"Lenh kenh."
Tiếng chiếc chuông treo trước reo lên khi cửa mở, tôi chưa kịp định thần thì đã được đặt xuống một chiếc ghế sofa màu nâu be ở góc nhà trong không gian này. Nơi đây được sơn màu xanh trông rất đẹp và chính tôi cũng công nhận rằng ở đây có rất nhiều hoa và cây đủ loại."
Không gian xung quanh đang tĩnh lặng thì cô gái đó bỗng lên tiếng:
"Cậu ngồi đó đi nha, tớ đi lấy cho cho cậu chiếc khăn."
Tôi bất giác lên tiếng:
"Nhà cậu trồng nhiều hoa nhỉ? Gần như sắp chiếm gần cả gian phòng rồi này."
Cô ấy nhìn tôi, khóe miệng cong lên, tươi tắn nói:
"Đương nhiên rồi, đây là tiệm hoa và cũng là nhà tớ mà, chúng nhiều nhưng rất đẹp đúng không? Ngắm chúng sẽ khiến tâm trạng cậu tốt hơn đó nha."
Nói rồi cô ấy đi tới đặt nhẹ chiếc khăn lên đầu tôi mà nói:
"Cậu lau khô đầu đi để tớ tìm xem có bộ quần áo nam nào không nha."
[Phải rồi người tôi từ đầu đến chân đều ướt nhẹp mà.]
Tôi nghĩ trong lòng, một lúc sau cô ấy đi xuống với một bộ quần áo và hộp cứu thương cùng một túi đồ gì đó, đặt mọi thứ xuống cô ấy ngồi xuống bên cạnh và đặt bộ quần áo vào tay tôi. Bỗng cô bạn này nắm lấy bàn tay lạnh mà dắt tôi đến trước một căn phòng, cũng không quá xa.
"Cậu thay đồ đi, không nhanh là cảm lạnh đấy, còn vết thương nữa kìa, xong tớ sơ cứu cho."
Nói xong cô ấy liền đi mất, bây giờ tôi mới nhớ tới mấy vết thương. Cũng không đáng bận tâm, dù sao đây cũng chỉ là những vết thương nhỏ mà thôi.
Nhìn bao quát bồn rửa mặt thì tôi đoán nhà này chỉ có hai người thôi dựa vào những đồ lặt vặt, cũng không chắc vì đây chỉ là đoán mò thôi.
Tôi nhanh chóng thay quần áo, quần áo thay xong tôi gấp gọn lại để tí còn mang về và cũng phải cảm ơn người ta nữa.
"..."
Tôi sững người.
Ôi...Quần áo cô bạn đưa cho tôi...Chiếc quần ổn với màu đen nhưng chiếc áo có một tông màu hồng phấn, đã thế còn có họa tiết những bông hoa hồng khắp áo, tôi nghĩ chắc hẳn đây chắc là chiếc áo du lịch rồi.
Nhìn mình trong gương...Không hiểu sao tôi lại bật cười thành tiếng.