Hạ Dương bên này cũng không khá hơn bao nhiêu, cô vừa nằm xuống giường định ngủ một chút thì điện thoại reo lên. Lần này người gọi đến còn là Tuấn Vỹ.
“Em nghe đây, có chuyện…”
Hạ Dương chưa nói hết câu đã nghe thấy tiếng quát của Tuấn Vỹ “Em có biết mình đang làm gì không?”
Hạ Dương ngáo ngơ, cô nhăn mày hỏi lại “Làm gì là làm gì? Chẳng phải em đang sửa máy tính cho ông Shiyama sao?”
“Em giả ngu với anh à? Em xem điện thoại đi.”
Cùng lúc này trong khung liên lạc giữa Hạ Dương và Tuấn Vỹ có tin nhắn. Hạ Dương nhấn vào xem thì sững sờ, đó là tấm ảnh cô và Taishi, bên trên còn có dòng chữ, rõ ràng đây là một bài báo mới được đăng cách đây không lâu.
Người khác có thể nhìn không ra, nhưng Tuấn Vỹ thì khác, Hạ Dương ít nhiều gì cũng ở bên cạnh anh từ nhỏ đến lớn, dáng người và quần áo của cô anh sao có thể không nhìn ra được chứ.
Thấy Hạ Dương im lặng Tuấn Vỹ càng tức giận hơn, anh lớn giọng “Trước khi đi anh đã nói với em như thế nào? Anh đã cảnh cáo em không được tiếp xúc với tên Taishi đó. Em xem lời nói của anh như gió thổi qua tai đúng không?”
Hạ Dương vội vàng giải thích “Không phải đâu, em bị bệnh nên Taishi mới thay Genji đến bệnh viện đón em mà thôi.”
“Em bị bệnh gì, tại sao lại không gọi cho anh. Còn nữa, nếu em không thân thiết với Taishi thì sao Genji có thể nhờ anh ta đến đón em.”
Hạ Dương cảm thấy đầu mình lại choáng váng “Tối qua em không cẩn thận để lạnh nên gần sáng nay phát sốt, thấy bệnh không có gì nặng, không muốn anh lo lắng nên em mới không gọi cho anh.”
Giọng của Tuấn Vỹ vẫn chưa hạ nhiệt “Anh không được biết, nhưng Taishi lại biết? Em coi trọng anh ta hơn anh họ của em sao?”
Hạ Dương cũng cảm thấy tức giận, cô đã nói nhiều như vậy rồi mà sao Tuấn Vỹ vẫn không hiểu chứ?
“Em đã nói là do Genji nhờ anh ta đến đón em, mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu.”
“Vậy anh hỏi em, mấy hôm nay em đã làm gì, mấy hôm nay em đi cùng với ai?”
“Em…” Hạ Dương ngập ngừng không biết phải trả lời như thế nào. Cô biết Tuấn Vỹ rất hiểu rõ tính cách của cô.
Tuấn Vỹ thở dài “Anh đã nói em không được va vào Taishi, anh ta là người sắp có vợ rồi, em vẫn không hiểu sao?”
Hạ Dương biết Tuấn Vỹ đang lo lắng cho mình, mắt cô cay cay, cuối cùng chỉ có thể nhỏ giọng thú nhận “Nhưng em không thể kiềm chế được tình cảm của mình. Em thật sự rất thích anh ấy. Anh, bây giờ em phải làm sao đây?” câu cuối cùng Hạ Dương đã nức nở.
Tuấn Vỹ thả người ngồi xuống ghế, giọng anh bất lực “Hạ Dương, em điên rồi.”
Hạ Dương bật khóc, cô rõ ràng biết bản thân mình sai nhưng vẫn cố tình lún sâu vào. Cô rõ ràng biết cô và Taishi sẽ không thể nào, nhưng vẫn cố chấp không chịu từ bỏ.
Tuấn Vỹ nghe thấy cô khóc thương tâm như vậy thì đau lòng, anh nhẹ giọng “Anh sẽ nói Thế Bảo đến đón em quay về, em chuẩn bị đồ của mình đi, ngày mai quay về nhà với anh.”
“Nhưng mà em vẫn chưa sửa xong máy tính.”
“Anh sẽ nói xin lỗi với ông Shiyama, em cứ yên tâm mà chuẩn bị đi.”
Hạ Dương lại khóc “Anh, em có thể…”
Tuấn Vỹ ngắt lời cô “Nghe lời anh, quay về đi.”
Nói xong Tuấn Vỹ cúp máy luôn.
Hạ Dương nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại mà thẫn thờ, cô không biết tiếp theo đây mình nên làm gì.
Taishi lái xe suốt hai tiếng đồng hồ để đến chỗ của Hiroko, nhưng cuối cùng anh vẫn không gặp được cô. Taishi đứng phía dưới nơi cô làm việc mà liên tục gọi điện, lần này Hiroko đã chặn luôn cả số điện thoại của anh.
Taishi ngồi trong xe, anh đưa tay lên bóp bóp trán, anh không nghĩ đến mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Anh và Hiroko quen nhau đến nay cũng đã hơn sáu năm, hai người cũng đã đính hôn rồi, Hiroko chưa từng lạnh lùng với anh đến như vậy. Hai người cũng rất ít khi cãi nhau, bởi vì biết tính chất công việc của Hiroko nên lần nào cũng là Taishi nhường nhịn và thông cảm cho cô, kể cả khi lễ đính hôn đã bắt đầu cô vẫn đến trễ, nhưng anh vẫn bao dung và chưa từng trách cô một lần. Vậy thì tại sao lần này cô lại dứt khoát đến như vậy chứ? Cô cũng không chịu nghe anh giải thích.
Taishi cảm thấy đến bây giờ, hình như là anh vẫn chưa hiểu hết được Hiroko. Anh và cô trong sáu năm qua đa phần đều là yêu xa, anh bận rộn với các trận đấu, còn cô thì bận với công việc của mình. Cả hai tuy ít gặp nhưng tình cảm vẫn rất tốt, hai người đều thấu hiểu và bao dung cho nhau. Cũng từng vẽ nên một cuộc sống tươi đẹp về sau, anh cũng từng nghĩ sẽ cùng cô đi đến suốt cuộc đời. Không nghĩ đến lần này cô lại lạnh lùng như vậy, chưa nghe anh giải thích gì đã vội vàng muốn hủy hôn.
Taishi im lặng tựa đầu vào ghế lái, anh nhắm mắt nhớ lại chuyện xưa. Nhớ về khoảnh khắc anh gặp Hiroko, nhớ về lúc hai người ở bên nhau, từng kỷ niệm lúc này cứ như một bộ phim mà tua lại trong đầu anh. Rõ ràng là một chuyện tình đẹp, vì sao lại trở thành như thế này cơ chứ?
Taishi đỗ xe dưới nơi Hiroko làm việc rất lâu, anh không gọi được cho cô nên chỉ có thể đợi ở đây, anh muốn gặp cô để giải thích rõ ràng.
- ---
Hạ Dương sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện cô liền nhớ đến Taishi, không biết tình hình phía bên anh bây giờ ra sao nữa. Hạ Dương bất chấp đầu mình đang choáng, cô loạng choạng cầm lấy điện thoại chạy nhanh đến phòng của Taishi. Lúc đứng trong thang máy, Hạ Dương nhìn chằm chằm vào số tầng, cô cảm thấy mỗi lần thang máy nhảy số là tim của cô nhảy theo, cảm giác tim sắp sửa văng ra ngoài.
Lúc Hạ Dương đến Taishi vẫn chưa trở về. Cô lo lắng gõ cửa mấy lần nhưng vẫn không có ai ra mở.
Người phục vụ đang dọn phòng gần đó nghe tiếng gõ cửa liên tục thì bước ra “Xin lỗi, cô đang gặp vấn đề gì sao?”
“Tôi muốn tìm người ở phòng này, cô có nhìn thấy anh ấy không?”
Người phục vụ nhìn số phòng sau đó nói “Hình như lúc nãy tôi thấy anh ta đi ra rất vội, hình như là gấp đi đâu đó. Tôi dọn ở phòng bên kia, từ nãy giờ vẫn chưa nghe thấy tiếng anh ta quay lại.”
Hạ Dương thất vọng, cô nghĩ cũng đúng, nếu Tuấn Vỹ đã biết chuyện bài báo thì sao Taishi không biết cho được, có thể anh đã vội vàng đi giải thích với vợ sắp cưới rồi.
Cảm thấy Hạ Dương không ổn, người phục vụ liền hỏi “Cô không sao chứ?”
Hạ Dương lắc đầu “Tôi không có sao, cảm ơn cô nhé.”
Người phục vụ nghi ngờ nhìn Hạ Dương mấy lần, Hạ Dương liền gật đầu với cô ta “Tôi sẽ ở đây đợi anh ấy về.”
Thấy Hạ Dương có vẻ quyết tâm như vậy, người phục vụ không hỏi nữa “Vậy tôi đi làm việc tiếp đây, có chuyện gì thì cô cứ gọi tôi nhé.”
Hạ Dương gật đầu với cô ta sau đó ngồi xổm ở trước cửa phòng của Taishi mà chờ đợi.
Lúc Taishi quay lại thì trời đã khuya, hình như anh đã uống rất nhiều rượu, đến nỗi phải thuê một người tài xế lái xe đưa anh trở về. Mặc dù vậy nhưng Taishi vẫn còn rất tỉnh táo, anh thanh toán tiền cho người tài xế, sau đó nhờ nhân viên khách sạn đi đỗ xe giúp, xong hết việc Taishi mới loạng choạng bước vào thang máy. Anh nhấn nút tầng mình ở sau đó tựa người vào vách thang máy, bản thân anh chưa bao giờ cảm thấy mình thất bại như hôm nay.
Taishi say nhưng vẫn cố gắng tìm về đến phòng của mình, vừa đến cửa anh liền phát hiện có một bóng người đang ngồi đó. Taishi xoa xoa hai bên mắt, sau đó bước đi đến cửa.
Hạ Dương không biết mình đã ngồi ở đó bao lâu, hai chân cô lúc này đã không còn cảm giác, cô gục đầu vào gối mình mà chờ đợi. Vừa nghe thấy tiếng động Hạ Dương liền ngẩng đầu dậy, ánh mắt của cô và Taishi chạm vào nhau, bỗng nhiên Hạ Dương lại muốn khóc.
Giọng nói của Taishi khàn khàn “Tại sao em lại ở đây?”
“Em…em đã nhìn thấy bài báo đó rồi. Em xin lỗi, em không biết mọi chuyện sẽ ra nông nỗi như thế này, em…em..”
Taishi ngắt lời cô “Chuyện này không liên quan đến em, do tôi sơ ý thôi, em mau trở về đi.”
Hạ Dương muốn đứng dậy nhưng lúc này chân cô đã tê cứng, cô vừa đứng dậy liền loạng choạng ngã ra phía sau. Taishi giật mình đưa tay kéo cô lại, trong phút chốc Hạ Dương đã đứng sát vào anh.
Ngửi thấy cả người Taishi đều là mùi rượu, Hạ Dương sửng sốt “Anh..anh say rồi sao?”
Taishi không trả lời cô, anh buông cô ra sau đó cầm lấy thẻ phòng mở cửa. Hạ Dương vội vàng xoay người đỡ anh vào trong. Taishi có vẻ đã không kiềm chế được nữa, vừa vào đến phòng anh đã ngã ào xuống.
Thân thể Hạ Dương nhỏ hơn anh, cô lại vừa mới bị bệnh nên sức lực rất yếu, Taishi ngã liền kéo theo cả cô, hai người đều nằm vật ra sàn, Taishi còn nằm đè lên người của Hạ Dương.
Hạ Dương cố gắng đẩy Taishi ra mấy lần vẫn không được, thân thể anh lúc này nặng trịch, cô khó khăn rút tay mình ra, sau đó vỗ vỗ vào vai Taishi “Taishi, anh tỉnh lại đi. Ở dưới sàn lạnh lắm, em đỡ anh lên giường ngủ nha.”
Taishi “ừm” một cái, sao đó bất ngờ mà ngẩng đầu dậy. Mắt anh khép hờ, hơi thở lúc này toàn mùi rượu, giọng nói lại khàn khàn vang lên “Vậy thì lên giường đi.”
Hạ Dương cố gắng hết sức nâng Taishi dậy, cô đỡ lấy anh, cả hai loạng choạng mà bước lại giường.
Vừa ngã xuống giường Taishi đã đè lên người Hạ Dương, môi anh áp lên môi cô mà hôn một cách thô bạo.
Hạ Dương sững sờ, cô mở to mắt mà nhìn Taishi.
Taishi hôn môi Hạ Dương xong liền lướt xuống hôn lên cổ cô, tay anh còn không yên phận mà vuốt ve cả thân thể mảnh mai của cô.
Hạ Dương cảm thấy đầu mình bắt đầu choáng váng hơn nữa, cô không từ chối Taishi, trong lòng cô yêu thích anh nhiều đến như vậy, hiện tại cô chính là không còn sức để khán cự.
Taishi tuy say nhưng hành động lại rất liền mạch, rất nhanh sau đó cơ thể hai người đã có sự tiếp xúc da thịt. Hạ Dương bị xúc cảm va chạm giữa hai người làm cho run lên, dù vậy cô vẫn nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của Taishi.
Lúc Taishi đi vào cơ thể cô, rõ ràng rất đau, nước mắt cô cũng đã chảy ra nhưng cô vẫn không hối hận, vẫn cảm thấy hạnh phúc, lần đầu tiên của cô chính là trao cho người cô yêu thương.
Taishi vì say nên mắt vẫn nhắm chặt, chỉ đến lúc gần cao trào anh mới gục đầu vào vai Hạ Dương nức nở gọi “Hiroko…”
Đầu Hạ Dương như muốn nổ tung, cô nghe rất rõ, Taishi là đang gọi tên Hiroko. Anh…anh quan hệ với cô nhưng lại gọi tên người khác, thân xác anh ở đây nhưng tâm trí anh lại đang ở bên người kia.
Taishi lại gọi lần nữa “Hiroko…”
Nước mắt Hạ Dương rơi xuống, rõ ràng cô đã thua rồi, rõ ràng cô đã không có cơ hội rồi. Rõ ràng…rõ ràng tim anh vẫn không hề có hình bóng của cô.