Hà Yến ngày tháng Chín, trời trong khí lành, gió mát hiu hiu.
Tiết trời dễ chịu, là dấu hiệu của mùa thu.
Thịnh Hạ rất thích thời tiết này, mới tới Hà Yến nửa tháng mà đã có khái niệm về bốn mùa.
Khác với Nam Lý, nơi một năm có hai phần ba là mùa hè.
Và cứ luôn một đêm sang đông, rồi một đêm hè lại tới.
Xuân và thu lướt vội đi lúc nào chẳng biết.
Chỉ riêng cái nắng chẳng khác gì giữa cả hai nơi.
Sau kì quân sự, nước da không ăn nắng của Thịnh Hạ cũng đã sậm đi mấy tông.
Tuy so ra vẫn đỡ hơn mấy cô bạn cùng phòng.
Đại học Hà Thanh tổ chức kì quân sự ở trung tâm huấn luyện quân sự riêng. Vì vậy mà Thịnh Hạ rất ngưỡng mộ Trương Chú vì đại học Hà Yến tổ chức kì quân sự ngay trong trường.
Bởi vì đại học Hà Thanh khai giảng sớm hơn mấy hôm nên Thịnh Hạ được Vương Liên Hoa chở tới trường làm thủ tục nhập học trước, thành thử một tháng nay cô và Trương Chú không gặp mặt. Kể cả sinh nhật cậu, họ cũng chỉ có thể mặc bộ đồ rằn ri gọi video cho nhau.
Kì quân sự kết thúc, xe đưa đón của trường vừa chạy vào cổng, Thịnh Hạ đã nhận cuộc gọi từ Trương Chú.
“Ừ, mới tới trường thôi… ừm, phải một lúc nữa… ừm… sau đó chắc là về kí túc, phải cất đồ đạc chứ… không cần đâu, mai là mình nghỉ, để mình sang chỗ cậu. Cũng được, thế ở dưới tòa kí túc nhé, tòa số 23, cậu biết ở đâu không? Ừm được…”
Thịnh Hạ nói rất khẽ, tuy thế trong khoang xe yên tĩnh mọi người vẫn nghe rành rọt.
Sao mà dịu dàng thế?
Cuộc đối thoại này, đừng nói con trai mà cả con gái cũng không có mấy người cưỡng nổi.
Sau nửa tháng đi quân sự, ai cũng biết Thịnh Hạ có bạn trai, vì ngày nào cả hai cũng phải nấu cháo điện thoại, gọi video cho nhau.
Ai cũng cực độ tò mò về người này, song chỉ biết đối phương học ở Hà Yến bên cạnh, có giọng nói rất êm tai.
Bề ngoài Thịnh Hạ đúng kiểu con ngoan, còn quá mức xinh xắn. Tuy dịu dàng, trông cô vẫn thấp thoáng vẻ xa cách như người không ở cõi hồng trần, không giống kiểu sẽ yêu đương từ thời cấp ba.
Không biết thần thánh phương nào đã tóm được nữ thần từ sớm thế.
Viện văn học âm thịnh dương suy, con trai là hàng hiếm. Một mĩ nữ như Thịnh Hạ đã là danh hoa có chủ, các cô gái cũng thấy áp lực giảm bớt phần nào.
Trong kì quân sự, có không ít nam sinh viện khác ý đồ cưa đổ Thịnh Hạ, nam sinh bổn viện cũng rất nhiệt tình săn đón.
Mặc dù chưa ai thành công.
Nghe Thịnh Hạ nói chuyện điện thoại, biết chắc là bạn trai cô tới tìm.
Săn sóc tình cảm thật đấy.
Ôi, có cô bạn gái xinh thế này, hỏi ai không sốt sắng cho được?
Thịnh Hạ đăm đăm vào chân dung bản thân phản chiếu trên màn hình điện thoại đã tắt – tóc tai chưa chải, chỉ búi hờ sau gáy, tóc mái chưa kịp cắt, lỡ cỡ để không ưng mà vén thì dài chưa đủ, chẳng thế ngày cuối của kì quân sự còn không được tắm.
Cô của lúc này, bảo là lôi thôi nhếch nhác cũng không phải nói quá.
Hơn nữa còn đen đi.
Họ đã một tháng không gặp rồi. Lát nữa cậu sạch sẽ gọn gàng, cô thì mang bộ dạng này gặp cậu?
Tệ quá đi mất!
Chiếc xe khách chạy vào bãi đỗ xe ngay cạnh khu kí túc. Các bạn chuẩn bị đồ đạc xuống xe.
Thịnh Hạ vẫn lỉnh kỉnh đủ thứ đồ đạc. Không hiểu sao người khác có thể thực hành phép buông bỏ nữa, với cô thứ gì cũng cần thiết hết mà?
Vì vậy, các bạn chỉ có một va li, to nhất là 26 inch.
Riêng Thịnh Hạ mang cái va li 28 inch, cộng thêm một ba lô du lịch cỡ lớn. Ba lô là loại cho đi bộ đường dài, màu xám xịt, chẳng ăn nhập gì với thần thái vẻ ngoài của cô.
Cảm giác nó sắp đè cô ngã quỵ.
Đầu chiếc xe khách, khi bác tài mở gầm bên lấy hành lý, từ trong đám đông có tiếng xôn xao lan ra.
Những tiếng rỉ tai nối mãi không ngơi.
Thịnh Hạ đang đeo ba lô, vừa nóng vừa nặng nên lười cả quay đầu.
Bỗng vai nhẹ bẫng –
Chưa kịp hiểu ra là chuyện gì đã thấy ở bên cạnh, mấy cô bạn cùng phòng nháy mắt ám chỉ.
Lập tức cái ba lô được ai đó ở đằng sau lấy đi.
Động tác nâng ba lô quá đỗi quen thuộc. Niềm vui bất chợt ập tới, Thịnh Hạ lập tức ngoảnh lại, quả nhiên va vào một đôi mắt sâu thẳm đã quen.
“Sao cậu tìm được tới đây?” Cô vui mừng khôn tả, đã vô thức túm lấy vải áo trước ngực cậu, ngẩng đầu lên hỏi.
Đây là hành động của cô theo thói quen. Cùng với đó là nụ cười đã đong đầy khóe mắt.
Quên cả hoàn cảnh hiện tại, cả những ánh mắt tò mò quan sát xung quanh.
Cô quay ra quá đột ngột, pha túm áo quá nhanh và mạnh khiến Trương Chú mất đà loạng choạng một bước.
Một tay cậu xách cái ba lô của cô, một tay khác ôm hờ eo cô, hơi ngửa đầu để giữ thăng bằng, nở nụ cười bất lực, từ đầu tới cuối chưa khi nào mắt rời khỏi mặt cô, “Mới chạy xe tới đã gặp đoàn xe khách, nên đi theo tới đây.”
Một tháng không gặp, hình như cậu lại cao hơn rồi, mái tóc thì vì học quân sự nên đã cắt thành đầu đinh, để lộ ra đỉnh đầu láng bóng và đôi mày kiếm. Cậu cũng đã đen hơn, tuy vậy tỏa ra cái hiên ngang oai hùng.
Hình như còn đẹp trai hơn chút nữa.
Đã hẹn tháng Chín gặp lại, hôm nay vừa đúng là ngày 30 tháng Tám.
Không ai nuốt lời.
Nhớ cậu, nhớ cậu lắm.
Những tiếng bàn tán xung quanh trở nên nhỏ hơn, nhiều hơn.
Mãi Thịnh Hạ mới sực tỉnh, vội buông tay lùi bước, khôi phục thái độ chừng mực ngày thường: “Ừm.”
“Còn hành lý gì không?” Trương Chú hỏi.
Thịnh Hạ quay đầu tìm. Va li của cô rất lớn nên được cất ở trong cùng. Bác tài đang lom khom chui vào gầm xe lấy, không quên cảm thán: “Ôi chao, va li của cô bé nặng thật…”
Trương Chú lại giúp, nhấc va li lên, lễ phép nói: “Đúng là không nhẹ, bác vất vả rồi.”
Bác tài xua tay: “Chuyện nhỏ, khách sáo cái gì.”
Một vai Trương Chú đeo ba lô của cô, một tay kéo va li, một tay khác nắm tay cô, hỏi: “Kí túc cho vào không?”
Thịnh Hạ hơi ngại, nhiều người nhìn vậy mà. “Được tới dưới tòa nhà thôi.”
Trương Chú: “Thế đi đi chứ?”
“À, ừm…” Cô bị cậu nắm tay, đi được mấy bước mới nhớ phải chào mấy cô bạn cùng phòng trong kì quân sự, bèn ngoái lại, “Mình đi trước, gặp lại sau nhé.”
“Ok, hôm khác mình đi ăn!”
“Ừm!”
Dưới bóng cây loang lổ, thiếu niên đeo mang một đống hành lý, còn dắt thêm một thiếu nữ. Thiếu nữ thì rảnh tay nhẹ nhàng, cứ chốc chốc lại ngẩng lên nói gì, bím đuôi ngựa vung vẩy hoạt bát.
Hai bóng người dần đi xa.
Trong đám đông, tiếng thở dài vang não ruột.
“Quả nhiên, yêu đương sớm thế chỉ là vì đã tìm được hàng chất lượng tốt tuyệt đối.”
“Không phải hoa nhài cắm bãi phân trâu, mình vui quá.”
“Ghê, thế này thì muốn đập chậu cướp bông cũng không có cửa rồi.”
“Vào viện bọn mình là đoạt luôn ngôi hotboy.”
“Đằng ấy đánh giá viện mình hơi bị cao đó. Mấy cái cậu hàng loại 2 đấy thì có cái gì mà đòi so với sánh.”
–
Đến dưới tòa nhà kí túc đúng vào lúc giữa trưa. Hôm nay là ngày năm hai năm ba mới lên trường, năm nhất cũng vừa xong kì quân sự trở lại, đi đâu cũng thấy những bóng người thoăn thoắt kéo va li hành lý.
“Nhìn kìa, cũng có người bạn trai đưa lên.” Trương Chú hếch cằm chỉ.
“Thế mình đi hỏi quản lý kí túc đã nhé?” Nói rồi Thịnh Hạ nhấc chân đi về hướng phòng trực kí túc.
Trương Chú buồn cười, túm cô kéo lại, “Hỏi thì chắc chắn không cho, nhưng vào chắc chắn không cản, đã hiểu chưa?”
Thịnh Hạ để ý mấy cặp tình nhân ra ra vào vào, quả thật không bị hỏi, cũng không ai ngăn.
Trương Chú trông bộ dạng lo lắng thấp thỏm của cô mà ngán ngẩm: “Đại học rồi, đồ ngốc.”
Cô tưởng quản lý kí túc sẽ thèm quan tâm?
Thịnh Hạ vẫn mang tư duy bị quản lý của cấp ba.
“Vậy đi thôi.” Cô cúi gằm, túm cậu rảo bước vào tòa nhà, lấm lét như kẻ trộm.
Nụ cười trên mặt Trương Chú chưa từng tắt.
Dễ thương quá chừng, chỉ muốn ôm ấp làm nọ làm kia thôi.
Phòng của Thịnh Hạ ở tầng ba, ngoài cửa sổ tán cây xanh mướt xào xạc trong gió, nắng trải rộng, thành cảnh đẹp rất riêng.
Thoạt tiên Thịnh Hạ mở cửa đi vào nhìn ngó một lượt, xác nhận trong phòng không có ai, bản thân là người về sớm nhất, trong phòng cũng không có bất cứ vật dụng riêng tư của con gái, xong xuôi mới mở rộng cửa mời cậu vào.
Cảnh tượng này với Trương Chú khá quen.
Lần hội thao năm lớp 12, khi vào phòng điều khiển cô cũng như thế, chắc chắn có thể vào rồi mới cho vào.
Sự chi tiết để tâm khiến người ta dịu lòng.
Trương Chú không ngó nghiêng, chỉ đặt va li vào cạnh bàn cô rồi lầu bầu: “Kí túc trường cậu không bằng kí túc trường mình.”
Thịnh Hạ: “… Căn tin trường mình nấu cơm ngon!”
Trương Chú: “Sao cậu biết căn tin trường mình nấu không ngon?”
Thịnh Hạ: …
Trương Chú: “Để khi nào đi ăn hết cả hai trường, so sánh thử.”
Thịnh Hạ: “Cậu tới đây, chạy xe bao lâu?”
Trương Chú: “20 phút.”
“Đi xe cũng lâu vậy á?”
“Ra cổng trường đã mất 10 phút rồi.”
Thịnh Hạ tiếp tục khoe khoang: “Trường mình nhiều căn tin lắm, nếu xa thế thì không biết mấy ngày mới có thể tới một lần, có khi bốn năm cũng không đi ăn hết lượt được ấy chứ?”
Trương Chú: “Được, đã hiểu, đã nhận được ám chỉ.”
Thịnh Hạ: …?
Trương Chú: “Phải tới thường xuyên.”
Thịnh Hạ: “Không phải mình nói, là cậu nói thế.”
Trương Chú: “Được, là mình nói. Giờ đi ăn trước nhé?”
Giờ Thịnh Hạ đang nhớp nháp bẩn người. Cô quan sát bản thân một lượt, “Mình định tắm đã.”
Trương Chú ngoan lành dựa vào tủ quần áo của cô, “Thế mình xuống tầng đợi?”
Thịnh Hạ ngần ngừ một thoáng, “Đi ăn trước vậy.”
Nói rồi rửa mặt, lau khô, nắm tay cậu định đi.
Bỗng cậu khều chân, cửa phòng đóng “rầm” lại.
Ngay sau đó một cánh tay vòng qua cổ kéo cô vào gần sát, đôi môi nóng rực đuổi theo môi cô.
Ưm.
Mải mê quấn quýt, say sưa đắm chìm.
Nghe tiếng chào hỏi của các sinh viên đi qua đi lại ngoài hành lang bên kia cánh cửa, Thịnh Hạ căng cứng người.
Trương Chú nhận ra, đan chặt những ngón tay vào tay cô, khiến nụ hôn sâu hơn một lúc nữa mới rời khỏi.
“Nhớ cậu chết mất.”
Tiếng cậu dường không thể nghe thấy.
Môi Thịnh Hạ ướt mọng, ngẩng đầu cười, “Đi thôi đi thôi đi ăn cơm!”
Trương Chú véo gò má hồng rực của cô, mở cửa.
Sau kì quân sự được nghỉ một ngày để điều chỉnh lại rồi mới chính thức khai giảng.
Ngày 1 tháng 9, lễ khai giảng.
Sáng sớm Thịnh Hạ đã xin nghỉ, lý do là trúng nắng, đau đầu. Tuy lý do chẳng ra làm sao – người gốc Nam Lý như cô mà nói bị trúng nắng ở Hà Yến, có ma mới tin.
Nhưng giáo viên phụ trách vẫn duyệt, vì trông Thịnh Hạ thực sự không giống kiểu học sinh sẽ nói dối, nghĩ có khi do thể chất khác với người thường.
Thịnh Hạ hổ thẹn, vì đúng là cô nói dối.
Cô đang trên chiếc xe điện mới mua, chạy một mạch tới đại học Hải Yến.
Ai bảo lễ khai giảng của hai trường trùng thời gian kia chứ.
Sân vận động đại học Hải Yến.
Thịnh Hạ cầm vé vào sân, ngồi xuống vị trí ghi trên vé.
Lạ thay, xung quanh cô toàn các cô bác trung tuổi, nên cô trở nên bắt mắt lạ thường.
Một bác gái bên cạnh xích vào hỏi: “Cháu là sinh viên hay người nhà?”
Người nhà?
Thịnh Hạ ngờ ngợ: “Cháu là sinh viên.”
Bác gái nhắc: “Sinh viên không ngồi ở đây, đây là khu dành riêng cho người nhà. Sinh viên các cháu có khu xếp hàng riêng, cháu không tới đó à?”
Thịnh Hạ sượng mặt: “Cháu là sinh viên đại học Hà Thanh…”
Xấu hổ quá!
Bác gái nhướng mày ngạc nhiên, hỏi đùa: “Thế cháu tới đá quán đấy hả?”
Thịnh Hạ không biết trả lời thế nào, chỉ đành lấy vé ra vờ như thắc mắc: “Dạ? Vé bạn cháu cho viết ghế ở đây, chắc không sai đâu?”
Bác gái sát vào nhìn: “Đúng thật, ghế ở đây.”
Buổi lễ nhanh chóng bắt đầu.
Các buổi lễ hầu hết chỉ là hình thức theo khuôn sẵn, hết lãnh đạo này lên phát biểu đến lãnh đạo kia lên sân khấu. Chỉ khác là chất lượng bài phát biểu thì đáng nghe hơn thời cấp ba cả trăm lần.
Các giảng viên thâm niên chia sẻ hết lời, có gì nói nấy, dưới sân khấu cũng hồi đáp nhiệt tình.
“Tiếp theo mời đại diện sinh viên lên phát biểu.”
Thịnh Hạ hồi hộp, mắt đuổi theo dáng hình dỏng cao, khóe môi tự có ý thức đeo lên nụ cười mỉm chờ đợi và tự hào.
Trương Chú điều chỉnh độ cao của micro, đôi mắt sắc lẻm quét một lượt cả sân vận động: “Chào các thầy cô và các bạn buổi sáng tốt lành, mình là Trương Chú, tới từ viện công nghệ thông tin…”
Từ rất lâu Thịnh Hạ đã nói, Trương Chú thực sự hợp diễn thuyết phát biểu.
Không có ngôn từ hoa mỹ, không có khẩu hiệu hô hào, cậu chỉ dùng những lời nói từ tốn khiến người ta tin tưởng, thậm chí tuân theo.
Khi trước, Thịnh Hạ không được chứng kiến cậu phát biểu dưới cờ, cũng không thể thấy cậu phát biểu ở lễ tuyên thệ trăm ngày trước thi.
Đây là điều cô luôn tiếc nuối.
Còn hôm nay.
Cậu đứng giữa sân vân động.
Đứng giữa ngôi trường hàng đầu cả nước.
Đứng giữa những học sinh giỏi nhất cả nước.
Kể về suy nghĩ của cậu, chia sẻ quan điểm của cậu.
Cậu tỏa sáng.
Bài phát biểu lần này hoàn toàn do một mình cậu chuẩn bị, thậm chí Thịnh Hạ chưa từng được đọc trước.
So với những giảng viên có tuổi nghề tài năng hiện rõ qua từng câu chữ, hẳn nhiên bài phát biểu của cậu giản dị hơn tuy thế vẫn đủ khiến người nghe đồng cảm.
Bác gái bên cạnh Thịnh Hạ nhìn phản ứng của cô, hỏi: “Người phát biểu là bạn cháu à?”
Thịnh Hạ gật đầu: “Dạ, là bạn trai cháu.”
Nói tới đoạn cuối, Trương Chú tạm dừng giây lát, ánh mắt rảo qua đầu người chen chúc đưa tới khu ghế ngồi người nhà.
Môi nhoẻn cười khe khẽ.
“Năm 17 tuổi, có người nói với mình, đã tới cuộc đời này, phải để lại dấu vết. Nếu xoành xĩnh vô vi, chí ít phải làm người tốt; nếu xuất sắc hơn người, phải có ích với đất nước, với cuộc đời. Khi ấy mình nghĩ, phải trở thành một người nhân cách vẹn toàn, tự chủ vươn lên, lòng có nước, có nhà, mắt nhìn khắp thế giới, mới không uổng niên thiếu này. Hôm nay đứng ở đây, từ thiếu niên thành thanh niên, mình vẫn giữ suy nghĩ ấy. Hi vọng mình với các cậu cùng nhau, vai đeo trọng trách, đạp đất đội trời, lấy ước mơ làm ngựa cưỡi, lên đường kiên trì bền bỉ.”
“Kẻ lần lữa thời gian như thoi đưa, người có chí tháng năm như khúc hát. Quý trọng mỗi một ngày ở đại học Hà Yến, quý trọng mỗi một giây phút tuổi trẻ, cùng nhau cố gắng các bạn nhé!”
“Bài phát biểu tới đây là hết, xin cảm ơn.”
Cờ màu bay múa, tiếng vỗ rung trời.
Pháo giấy thi nhau bung nở, bồ câu trắng chao liệng trời xanh.
Trương Chú thong dong bước xuống sân khấu, ngồi lại vị trí đã ngồi trước đó. Cậu nghiêng đầu nhìn tới khu ghế ngồi người nhà, mỉm cười.
Đó là thiếu niên của cô.
Gió lướt qua vai, tia sáng tỏa trong đôi mắt.
Tựa khi mới gặp, cậu cầm lon nước ngọt từ đối diện đi tới, sau lưng là nắng chiều thẫm đỏ…
Rạng rỡ áo quần, hừng hực sức sống.
Năm tháng tuần tự, hè rực nhân gian.
Hết chính truyện