Nhân cách vẹn toàn, tự chủ vươn lên, lòng có nước, có nhà, mắt nhìn khắp thế giới.
Nếu có thể trở thành một người như thế, coi như không uổng niên thiếu này.
Thịnh Hạ khẽ nhẩm lại những chữ này, lồng ngực bỗng dội lên một thoáng cảm xúc mang tên “rung động”.
Hoặc nên nói là đồng cảm.
“Chời má, câu này là Trương Chú viết hay cậu viết vậy Hạ Hạ?” Tân Tiểu Hòa cảm thán.
Thịnh Hạ nhớ tới câu “có người nói với mình…”, hơi xấu hổ, tuy thế ý chính cốt lõi nhất vẫn là ý của cậu, “Cậu ấy viết đấy.”
“Thật hay giả vậy? Không phải chép chứ?”
Ờ thì…
Bản đầu tiên thì đúng là vậy, nhưng sau đó là cậu tự viết, cơ bản chỉ tham khảo phương thức biểu đạt và dàn ý của một số bài phát biểu khác.
“Không phải chép.”
Tân Tiểu Hòa mắt tròn mắt dẹt: “Kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn bằng con mắt khác, đúng là chỉ có ba ngày. Chỉ trong ba ngày nghỉ, Trương Chú đã có thể biến thành thanh niên ba tốt? Ước gì trường cho nghỉ nhiều hơn nhỉ.”
Nghi lễ kéo cờ kết thúc, biển người di chuyển từ quảng trường về tòa nhà dạy học. Khối 10, 11 muốn về lớp phải đi qua khu lớp học khối 12, mà A6 thì nằm ngay ngoài cùng tầng một của khu nhà, những lớp 12 khác muốn lên tầng cũng phải đi ngang A6.
Vì vậy đám Thịnh Hạ ở trong lớp nghe thấy các học sinh đi qua bàn tán về Trương Chú.
Nhất là khối 10, 11, từng câu từng lời chứa đầy tôn sùng và tò mò.
“Không ngờ Trương Chú lại đẹp trai vậy.”
“Mặt cậu ấy xuất hiện trên màn hình lớn mình còn tưởng hậu trường cắt hình của show giải trí nào đó vào…”
“Tổ hợp tự nhiên chỉ thiếu ba điểm, đáng sợ thật…”
“Lại còn có người như vậy, thượng đế có đóng của anh ấy cánh cửa sổ nào không thế?
“Ôi, lớp bọn họ kìa, cậu xem.”
“Là lớp thường à…”
Tân Tiểu Hòa im lặng nghe, cảm thán: “Được thơm lây kìa, chuyến này chắc Trương Chú nổi to rồi nhỉ?”
Thịnh Hạ gật gù: “Đúng thật.”
Các bạn lục tục về lớp, đều có vẻ tâm trạng khá tốt. Có lẽ là như Tân Tiểu Hòa đã nói, thấy được thơm lây.
Trương Chú gần như được ôm vai bá cổ suốt đường về lớp.
Bên cạnh cậu, trừ con dân A6 còn có mấy cậu ngồi xổm bên cửa sổ hôm nọ.
Tới trước cửa A6 vẫn không ai chịu đi mà chen nhau ngồi trên hai chiếc bàn ngoài hành lang, cười đùa trêu chọc nhau ầm ĩ, tiếng cười như sắp bật tung nóc nhà, người đi qua không ai không ngoái lại dòm ngó.
“Anh Chú đỉnh vãi! Phát biểu tự nhiên như vậy, là ai viết mau thành thật khai ra, đúng con mẹ nó nhân tài!”
“Là tự Chú viết đấy được chưa? Mình làm chứng.”
“Thật á? Đếch tin, cậu ấy mà viết được như thế mình đi bằng đầu!”
Trương Chú nhếch khóe môi, điệu cười hớn hở đắc ý, “Cậu có chổng ngược đi tè thì bài này cũng do anh Chú của cậu viết đấy.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha Chú cậu giữ hình tượng tí đi được không?”
“Thật à? Được lắm, không ngờ là cậu ngay thẳng tích cực thế đấy.”
Trương Chú: “Mình có tiêu cực lúc nào à?”
“Mình thèm vào tin, cậu mà ngay thẳng thế mình còn sợ quái gì nữa? Còn cống hiến cho đất nước, cho cuộc đời, thanh niên gương mẫu nhà nòi hùng dũng hiên ngang, khí thế bừng bừng là đây, đỉnh vãi!”
“Đỉnh vãi đỉnh vãi! Mình không có văn hóa, chỉ biết là đỉnh vãi!”
“Ha ha ha ha!”
“Chú,” Lưu Hội An bắt trúng điểm quan trọng, “Thế gì mà cống hiến cho đất nước, cho cuộc đời ấy, không phải có người khác nói với cậu à? Ai nói vậy?”
“Đúng đấy!” Ngô Bằng Trình cũng nhớ ra, “Còn cái gì mà nếu xoàng xĩnh vô vi, kiểu gì cũng phải làm người tốt nữa, không phải là nói mình đây sao? Cứ như bị nói xéo ấy.”
Hầu Tuấn Kỳ cải chính: “Là chí ít, chí ít phải làm người tốt!”
“Đúng đúng đúng.”
Trương Chú cười cười, “Sao mình không biết các cậu nghe nghiêm túc quá vậy? Còn nghiền ngẫm từng câu chữ.”
“Đương nhiên phải thế chứ. Không nhìn xem là huynh đệ của ai phát biểu à.”
“Mình dám cá sáng nay chính là buổi phát biểu dưới cờ mà tất cả mọi người từng nghe nghiêm túc nhất, không chỉ có bọn này, đúng chứ?”
Trương Chú chịu thua: “Được rồi được rồi, tâng bốc đến đây thôi, giải tán đi, đứng đây chặn đường.”
Nhóm bọn họ quá nổi bật, khiến rất nhiều người vốn định đi qua hành lang A6 phải vòng qua sân cỏ.
“Cậu mau nói câu đấy là của ai!”
“Có gì mà giấu giấu giếm giếm!”
“Bịa thôi! Bịa thôi được chưa?” Trương Chú tiếp tục xua đuổi, “Mau đi đi, đừng có lì lợm ở lớp bọn này, còn không đi là muốn biểu diễn đi chổng ngược hả?”
“Xí ~”
“Nổi tiếng cái là trở tính, khó hầu rồi!”
“Ha ha ha!”
Mấy cậu con trai xô đẩy nhau, vừa đi vừa ngoái cổ ra nhìn, tiếng cười đùa nô giỡn vang vọng khắp hành lang.
Tuổi thiếu niên quả có tinh thần và sức lực dồi dào không cạn.
Trương Chú bước vào lớp, vẫn không ít các bạn nam buông lời đùa trêu. Cậu qua loa vài câu cho xong chuyện rồi về chỗ mình, kéo ghế ngồi xuống, vơ cốc nước tu ừng ực.
Nói suốt thời gian dài, mồm miệng đã khô cong.
Các bạn đi ngang qua đều nhìn cậu nhớn nhác cười, điệu bộ khen hoặc có ý trêu ghẹo. Trương Chú giữ y nguyên tư thế uống nước, thi thoảng gật đầu đáp trả, đôi mắt chậm rãi hướng về người bên cạnh.
Bạn cùng bàn của cậu thật rất mực bình tĩnh, không mảy may thái độ?
Dẫu gì cũng được tính là hợp tác vui vẻ chứ?
Thịnh Hạ giờ chẳng tâm trí đâu để ý những điều ấy.
Ban nãy trong lúc cúi xuống tìm vở làm đề dưới hộp đựng sách, tình cờ cô liếc thấy cái cặp sách mở phanh của cậu treo trên lưng ghế, bên trong có một cặp băng bảo hộ đầu gối.
Nếu không phải trùng hợp cậu cũng mua loại tương tự, thì đó chính là đôi cô mua tặng. Từ độ căng chùng của cặp băng, có thể thấy là đã sử dụng.
Cậu đã mở nó lâu rồi?
Cậu đã thấy rồi?
Sao cậu không có một phản ứng nào hết vậy?
Có phải cậu rất tức giận?
Cậu có biết là cô tặng không?
Một loạt câu hỏi như tia điện chớp lên trong trí Thịnh Hạ, cứ mỗi dứt một câu là một tia lửa tóe ra lốp đốp – sắp đốt đến tận chân mày.
Thịnh Hạ cúi đầu, từ sườn mặt đè thấp lờ mờ thấy đôi môi nhợt nhạt.
“Cậu ốm à?” Trương Chú hỏi.
Thịnh Hạ ngẩng lên nhìn cậu, “À, không sao đâu.”
Lời nói hơi gượng gạo ngập ngừng.
Trương Chú đặt cốc nước xuống, mu bàn tay áp lên trán cô, man mát?
Thịnh Hạ lại vì hành động của cậu mà bỗng đứng bật dậy, đôi môi càng bợt đi, “Cậu, cậu làm gì vậy?”
Vốn dĩ xung quanh ồn ào như chợ vỡ, không ai chú ý đến hai người họ. Nhưng lúc này, cả Tân Tiểu Hòa, Dương Lâm Vũ và Lư Hựu Trạch đều nhìn sang, “Hạ Hạ? Chuyện gì vậy?”
Tân Tiểu Hòa nhìn Trương Chú bằng cái nhìn nghi hoặc xen lẫn chất vấn.
Trương Chú cũng ngơ ngác. Ban nãy là cậu đã đường đột, tay nhanh hơn não. Nhưng cô thì hình như đã run rẩy nhạy cảm từ trước lúc đấy?
Bởi vì thường ngày cô môi hồng răng trắng, da dẻ lại láng bóng nhẵn mịn, sắc mặt hơi đổi khác là rõ mồn một ngay.
Dáng vẻ cô ban nãy, cứ như mới ngã xuống hố băng bò lên…
“Cậu thế nào rồi?” Trương Chú ngó lơ Tân Tiểu Hòa, nhìn Thịnh Hạ gặng hỏi.
Thái độ của cậu như vậy, có lẽ, không biết món quà kia là cô tặng?
Bấy giờ Thịnh Hạ mới cảm thấy mình đã phản ứng quá khích, lắc đầu ngồi lại xuống ghế, “Không sao, mình… đau bụng.”
Cô chỉ biết dùng lý do vạn năng của con gái để lấp liếm cho qua.
Ai nấy bừng hiểu, kiểu con gái dễ thẹn như Thịnh Hạ, phản ứng vậy cũng là bình thường, nên không vây vào khiến cô ngại thêm nữa.
Tân Tiểu Hòa đến trước mặt cô, hỏi: “Mình đi lấy cho cậu ít nước nóng nhé?”
Thịnh Hạ: “Không cần đâu Tiểu Hòa, mình vẫn còn nước, cảm ơn cậu.”
“Thế nếu khó chịu thì gọi mình.”
“Ừm.”
Đoạn Tân Tiểu Hòa quay sang Trương Chú: “Cậu cách xa cậu ấy ra, đừng có lại gần tiên nữ.”
Trương Chú hiếm có khi nghẹn họng: …
Hai tiết sau, Thịnh Hạ có thể cảm nhận rõ sự chăm sóc mang tên “đừng lại gần tiên nữ”, tới từ Trương Chú.
Cơ hồ cậu không nói với cô câu nào, ngồi tít ra xa, cô chỉ hơi động cựa là lập tức nhìn sang. Ánh mắt ấy, cứ như dè chừng cô lại đột nhiên bật dậy.
Cô làm rơi bút, định cúi nhặt thì cậu đã với tay ra trước, lúc đưa cô bảo: “Cậu cứ ngồi yên đó đi.”
Thịnh Hạ: …
Không cần phải vậy đâu.
Lúc này người thấy tội lỗi đã biến thành cô.
Cô không bị đau bụng, giờ thì hệt như đứa gái hư chuyên lừa gạt sự đồng cảm.
Bứt rứt chờ đến khi hết tiết, cô vừa đến quán cơm trưa, nhấc khay lên đã trông thấy Trương Chú và Hầu Tuấn Kỳ nối gót nhau đi vào cửa quán.
Từ khi khối 10, 11 nhập học, quán ăn đông đúc hẳn lên.
Thịnh Hạ lấy cơm xong, thấy có một bàn đã có hai nữ sinh đang ngồi. Cô bưng khay tới đó, nhỏ giọng hỏi: “Cậu này, chỗ này có ai ngồi chưa?”
Hai nữ sinh nọ ngạc nhiên. Rõ ràng ngay cạnh vẫn còn bàn trống.
“Chưa.”
“Thế mình ngồi đây được không?”
“Đương nhiên được rồi.”
Thịnh Hạ ngồi xuống.
Trương Chú và Hầu Tuấn Kỳ bưng khay cơm đi ngang qua Thịnh Hạ. Hầu Tuấn Kỳ “ớ” lên một tiếng, gọi: “Tiểu Thịnh Hạ?”
Thịnh Hạ tránh mắt cậu, lén thở dài, không thể vờ như không nhìn thấy cô được ư?
“Ừ?” Cô ngẩng lên.
“Qua đây ngồi này.” Hầu Tuấn Kỳ vừa đi vừa ngoái lại bảo.
Thịnh Hạ nói: “Không cần đâu, mình sắp ăn xong rồi.”
Hầu Tuấn Kỳ liếc khay cơm cô chưa kịp động đũa, “Cậu ăn có tí tẹo vậy?”
Thịnh Hạ: …
Trương Chú đã ngồi xuống bàn bên cạnh, nhìn Hầu Tuấn Kỳ hết nói nổi, “Quan tâm lắm thế, hay cậu ăn hộ cậu ấy luôn đi?”
Hầu Tuấn Kỳ phát giác không khí hơi sai sai, cuối cùng ngậm miệng, ngồi xuống cắm mặt và cơm.
Hai nữ sinh cùng bàn Thịnh Hạ đưa mắt nhìn nhau một hồi, cuối cùng nhìn Thịnh Hạ, ngập ngừng mãi không nói được.
Thịnh Hạ nhìn vào ánh mắt hai cô gái, một trong hai gom hết can đảm, lí nhí nói: “Cậu này, cậu quen Trương Chú hả?”
Thịnh Hạ cảm thấy đây không phải chủ đề hay ho, song vẫn gật đầu thật thà, “Ừ.”
Mắt cô bạn kia sáng rực, “Cậu có nick QQ của cậu ấy không?”
Thịnh Hạ vỡ lẽ. Là fan mới ai kia hút được sau màn xòe đuôi lúc sáng nay.
Cô lắc đầu, “Mình không có.”
Nói dối thì chột dạ, nhưng cô không muốn chuốc lấy phiền phức.
Nữ sinh ra chiều thất vọng, “Thôi vậy.”
Nữ sinh bên cạnh an ủi: “Nhìn cậu ấy là biết lạnh lùng rồi, nhưng thế cũng nói rõ các mối quan hệ rất sạch đúng không?”
Thịnh Hạ im lặng ăn cơm, bụng nghĩ: Cô có QQ của cậu, thế tức là cậu không sạch nữa? Chẳng lẽ trông cô giống dạng thiếu nữ hư hỏng ư, lô-gíc kiểu gì vậy?
Đúng lúc ấy bác gái phục vụ bưng ra ba cốc rượu nếp than nấu trứng gà đường đỏ, “Quà chủ quán tặng cho các bạn nữ.”
Không chỉ ba cô gái mà các nữ sinh khác trong quán cũng có phần. Ai nấy hồi hộp nhận ưu đãi, có người quay sang cảm ơn chủ quán, chị nở nụ cười sáng rỡ rạng ngời, “Phúc lợi khai giảng!”
Có nam sinh vờ khóc hu hu: “Sao bọn em không có?”
Chủ quán nói: “Con trai nuôi trong nghèo khó, nước lọc là đủ rồi.”
“Kiếp sau làm con gái.”
Nữ sinh đối diện nhỏ giọng: “Tuy là rất quan tâm, nhưng nóng đổ mồ hôi ra tặng cái này làm gì chứ, giá là nước ép dưa hấu thì tốt biết mấy.”
Một người khác nói: “Đúng thật.”
Thịnh Hạ chỉ cảm thấy có quà tặng là đã tốt lắm, bèn múc một muỗng rượu nếp, vị ấm nóng, ngòn ngọt.
Sau giờ nghỉ trưa, Thịnh Hạ đã quên sạch sẽ chuyện lúc sáng, trạng thái tinh thần buổi chiều lên một tầm cao mới. Trương Chú thấy cô lại khỏe khoắn như thường, không khỏi nghi hoặc: Sáng còn đau như vậy, mới một bát rượu nếp than đã hữu hiệu như thế?
Con gái đúng là sinh vật thần kì.
Hết tiết, Tân Tiểu Hòa chạy sang hỏi han, “Hạ Hạ, cậu đỡ hơn chưa?”
Thịnh Hạ ngẩn ra, nhớ mình đã nói dối bạn tốt, trong lòng dâng nỗi hổ thẹn.
Hai má cô thấp thoáng vệt đỏ, đôi mắt lao xao gợn sóng cảm động, hóa hổ thẹn thành biết ơn bật ra khỏi miệng: “Đỡ nhiều rồi, cảm ơn cậu nhiều nhé.”
Tân Tiểu Hòa tròn mắt: Mình đã làm gì mà cảm ơn?
Trương Chú cau mày quay sang: Cậu ta đã làm gì mà cảm ơn?
Tác giả có lời:
Trương Chú: Cảm ơn mình này!