Lâm Bảo đỡ An Kỳ ngồi trên đùi mình, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, hôn môi cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt thâm tình. Sự dịu dàng này quá đỗi khiến trái tim cậu run rẩy, đôi mắt chỉ biết mở to không dám cất thêm lời nào. Dịu dàng hơn cả lúc hắn hôn lên gáy cậu, dịu dàng nhiều hơn khi úp mặt cậu xuống gối để làm tình, dịu dàng như lúc anh ta gọi cậu là Nguyên Nguyên qua điện thoại.
Từ trước tới giờ chưa có ai đối xử với cậu như thế, người mẹ đã bỏ đi không có, người cha đã mất không có, người mẹ kế và đứa em gái cùng cha khác mẹ lại càng không, đến cả cuộc đời cũng chẳng đối xử hiền hoà với cậu, vậy nên bây giờ viền mắt cậu phiếm hồng, chỉ sợ bản thân mình ngu ngốc bật khóc.
Lâm Bảo không hôn cậu nữa, chỉ cởi áo của cậu xuống để vuốt ve. Thế nhưng khi cậu đang đắm chìm anh ta lại thẳng thừng đẩy cậu đi, tâm trí An Kỳ đang lơ lửng nên không phòng bị mà ngã xuống sàn, đối diện với sự thật tàn nhẫn như một gáo nước lạnh. Lâm Bảo đứng dậy chỉnh trang lại quần áo.
"Đi thôi, xuống dùng cơm."
An Kỳ chới với giữa cảm xúc tuyệt vời vừa rồi và khoảng cách lạnh lùng hiện tại, cậu mấp máy môi hỏi anh một lời, "Tại sao lần này lại nhìn mặt của tôi?"
"Sau này cậu không cần gặp tôi nữa, tôi sẽ trả nợ cho cậu."
"Sao?"
Một câu nói chặt đứt vội vàng được buông ra, An Kỳ vẫn chưa kịp nắm.
"Chẳng phải mục đích của cậu là kiếm tiền sao? Tôi trả cho cậu một phần nợ để bọn chúng không tới tìm cậu nữa, tìm một việc đường hoàng mà làm, nợ của ông chủ dễ trả hơn là so với bọn chúng."
"... ừ, anh nói phải."
Nhưng An Kỳ không thể hiểu được, tại sao chỉ như thế Lâm Bảo lại trả cho cậu nhiều tiền như vậy? Rõ ràng cậu cảm thấy mình không xứng đáng, rồi cậu nhớ lúc ở nhà bếp mình đã trêu chọc, có lẽ nó động tới lòng tự tôn của anh ta. Được, không gặp thì không gặp nữa, trả nợ cũng tốt thôi, cậu và anh ta chỉ có mối quan hệ như vậy, tiếp tục gặp nhau cũng chẳng hay ho gì.
Buổi tối hôm ấy trôi qua tẻ nhạt, An Kỳ chậm rãi về phòng trọ thì thấy bọn chúng bỏ đi rồi. Cậu vào nhà nằm xuống sàn gạch lạnh lẽo, thở dài lắng nghe tiếng đồng hồ tích tắc trôi.
Sao cậu lại cảm thấy trống rỗng thế này? Có lẽ là vì tương lai không ra sao của cậu, cậu không biết phải tiếp tục thế nào hay là bắt đầu lại nó ra sao. Lâm Bảo đưa cho cậu tiền trả nợ rồi, bây giờ cậu không cần đi phục vụ giường chiếu cho ai nữa, cậu có thể đi làm một công việc nào đó để trả nợ cho ông chủ, tuy vậy, có lẽ sẽ rất lâu vì số tiền quá lớn.
Ông chủ đã ứng trước cho cậu, việc cậu cần làm là phải làm công trừ nợ nhưng cậu không thể sống mà không có thêm đồng nào. Tuy vậy cậu làm điều này cũng chỉ vì bất đắc dĩ, thật tâm cậu không muốn. Từ ngày đó đến bây giờ, cậu với diễn viên Lâm là lần đầu tiên, anh ta bắt cậu ngậm miệng, cậu cũng không dám nói hoá ra giới showbiz có chuyện như thế.
Couple mà mọi người đang yêu mến, không ngờ chỉ có một người đơn phương.
An Kỳ suy nghĩ cho tới tận đêm khuya, chẳng rõ ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại lấy điện thoại ra để tra cứu một ít thông tin. Lâm Bảo khi là diễn viên trông thế nào, anh ta đã từng đóng những vai nào, tin đồn hẹn hò với Trí Nguyên ra sao.
Trí Nguyên...
Giám đốc Thành làm quản lý ở quán bar và cậu nghe nói hắn thường xuyên đón nhân tình tới chơi thậm chí ngủ lại, phòng ốc do đích thân chủ quán sắp xếp. Mọi thông tin về hắn đều được bảo mật, trong quán lại không được sử dụng thiết bị và nhân viên cũng không ai dám hé răng bởi thân thế của ông chủ. Nhưng cậu thì tò mò, cậu đã âm thầm nhìn theo và cậu thấy Trí Nguyên rồi.
Cậu ta giống cậu, nhưng ở một phiên bản tốt hơn.
Còn cậu, cậu chỉ mãi là bóng lưng của cậu ta.
Khi đó cậu nghĩ, hoá ra người Lâm Bảo thích đẹp như thế, tài giỏi như thế, tuy vậy chẳng hiểu sao cậu ấy lại không động lòng trước Lâm Bảo mà lại đi yêu đương lén lút cùng giám đốc Thành kia. Đúng là chẳng có ai hoàn hảo, cậu ta cũng vậy.
An Kỳ tắt điện thoại không xem nữa, cậu ôm chặt túi tiền của mình, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Thư ký của một toà soạn lớn bắt điện thoại khi đang bận rộn tới tối mặt tối mũi, cô để tài liệu sang một bên, đáp lời lấy lệ, người ở đầu dây bên kia chủ động đi thẳng vào vấn đề.
"Tôi có tin tức rất thú vị muốn gửi cho toà soạn, đảm bảo sẽ là một tin chấn động mà chỉ có bên các vị là độc quyền."
Thư ký ngừng lại hành động vội vã của mình, cô bảo người bên kia chờ máy rồi nhanh chân chạy đi tìm phó tổng biên tập để báo cáo lại sự việc. Tổng biên tập đi theo cô tới nghe máy, một lát sau họ nhận được một mail ẩn danh.
Tệp đính kèm là một hình ảnh, thấy rõ gương mặt của giám đốc Thành đang hôn một người đàn ông. Phó tổng biên tập và thư ký giật mình, họ nhìn nhau, cuối cùng là phó tổng biên tập lên tiếng trước.
"Giám đốc của Zeal Group, người vừa náo loạn truyền thông những ngày gần đây về việc công tư phân minh, dám phế truất của cô mình, nay lại đang ngoại tình ư?"
"Phải, nhưng điều đó chưa đáng kể bằng người mà anh ta ngoại tình lại là một diễn viên trẻ đang rất nổi tiếng."
"Diễn viên trẻ đang rất nổi tiếng?"
"Chuyển cho tôi một số tiền, tôi sẽ gửi đầy đủ video hoàn chỉnh sang. Đây là tin độc quyền nên các vị có thể cân nhắc, đưa trước một nửa đợi tới khi nhận được video cũng không thành vấn đề."
Phó tổng biên tập nhìn lại hình ảnh rồi ra hiệu cho thư ký mau chóng đi xác minh. Người trên ảnh đúng thật là giám đốc Thành, qua xác minh tấm ảnh này cũng chưa qua chỉnh sửa gì cả ngoài việc che mặt nam diễn viên. Nếu thật sự đây là diễn viên nổi tiếng thì quả thật sẽ là tin tức ngoại tình chấn động đối với showbiz quá yên ắng dạo gần đây.
Đằng sau lưng hai người bọn họ có phim trường đang được dựng, hồ cá bên cạnh theo như họ tìm kiếm thì nó thuộc phim trường Art n°7 ở thành phố I, nếu như vậy thì người này chắc chắn là diễn viên.
"Bây giờ chúng ta nên làm sao ạ?" Thư ký cẩn thận hỏi.
"Tôi sẽ đi bàn thêm với tổng biên tập." Phó tổng thương lượng với người bên kia đầu dây rồi nhanh chóng đi tìm tổng biên tập, chỉ sợ rằng nếu chậm trễ họ sẽ đánh mất tin hot vào tay của toà soạn khác.
Điện thoại ngắt đi, Thành Ý hài lòng đưa tiền cho tên đàn ông mà đã thuê được. Hôm qua cậu đã nhận được video của staff ở đoàn, trong video thấy rõ gương mặt của hai người và hành động của bọn họ là không thể nào chối cãi.
Chỉ cần nó được công khai thì cả Nam Thành và Trí Nguyên đều sẽ kéo nhau xuống đáy.
Nhưng điều mà cậu ta không ngờ nhất, đột nhiên trên mạng lại xuất hiện một tin tức cực kỳ bất ngờ.
Lộ hình ảnh Lâm Bảo ôm hôn, âu yếm vuốt ve Trí Nguyên!
Thành Ý xem tin tức mà không tin được, nó đến từ một tài khoản ẩn danh nọ, chỉ vừa đăng tải đã thu hút hàng trăm nghìn bình luận cùng lượt xem. Tài khoản này tự xưng là hacker đã truy cập được điện thoại của Lâm Bảo và leak được bốn tấm ảnh này, nó được chụp vào tối hôm qua.
Trong ảnh Trí Nguyên ngồi ở trên đùi Lâm Bảo, xoay lưng về phía camera, tuy ánh sáng không đủ chỉ dựa vào cửa sổ nhưng gương mặt của Lâm Bảo rất rõ ràng, cả tấm lưng, bờ vai cùng cần cổ thiên nga đặc trưng của Trí Nguyên cũng được đặc tả rõ nét.
Nhiều fan của Trí Nguyên vào xác nhận đây chính xác là idol của mình, không nhầm lẫn đi đâu được! Có người thì thành tâm chúc phúc, có người thì cực kỳ sốc khi idol của mình thật sự là gay.
Fan couple thì khỏi phải nói, bạn họ vui sướng ăn mừng rộn ràng khắp mọi nơi. Báo chí cũng bắt đầu vào cuộc, rầm rộ đưa tin.
[Nam chính và nam phụ Mùa xuân sau đông lộ ảnh thân mật, nghi vấn hẹn hò!?]
[Lâm Bảo và Trí Nguyên thật sự là một đôi?]
[Chuyện tình đồng giới được khui ngay đầu năm, Mùa xuân sau đông.]
[Không còn là tin đồn nữa, Lâm Bảo và Trí Nguyên lộ ảnh thân mật, cùng điểm lại những khoảnh khắc fan soi ra được cả hai người đã sớm hẹn hò trước đây.]
"Thật đấy à Trí Nguyên?" Võ Thành Ý cười khẩy, "Hoá ra hôm qua sau khi ôm hôn Nam Thành ở trường quay thì tối hôm đó mày lại tiếp tục dây dưa với diễn viên Lâm Bảo? Đúng thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà."
Để tao xem khi tin tức sắp tới này được đăng tải lên thì mày sẽ sống như thế nào với cái thói trăng hoa giả vờ ngốc nghếch này.
Bốn bức ảnh được chia sẻ rộng rãi, tên của Lâm Bảo và Trí Nguyên cũng dắt tay nhau lên hot search và top trending. Topic về hai người ở những nơi bàn luận công khai liên tục được gắn mác hot với số lượt truy cập và bình luận cao.
[Yêu nhau thật đấy à? Hai thằng đàn ông mà âu yếm vuốt ve yêu đương thật sao? Kinh tởm thật sự!]
- > Đàn ông yêu thương nhau thì nhà bạn dột nóc ạ?
[Ôi kinh tởm vãi còn nghĩ là trai thẳng không ngờ lại đi yêu nhau, nhìn dáng vẻ ẻo lả của thằng Trí Nguyên là biết, chắc nó cũng hay mặc váy ở nhà lắm đấy.]
- > Con bà mặc váy trông vẫn dễ nhìn hơn mặt của mày!
- > Nguyên Nguyên mà mặc váy người ta vẫn sẽ khen xinh còn mày có mặc vest thì nhân cách vẫn viết rõ thối tha nhé
[AAAAAAAAA cũng có ngày này sao trời ơi trời ơi Lâm Bảo và Trí Nguyên thật sự yêu nhau! OTP mãi đỉnh! Thế này thì còn ship cái gì nữa!!]
[Mẹ nóoo cởi áo luôn kìa! OTP cháy quáaaaa!!]
[Lâm Bảo Trí Nguyên đẹp đôi quá điiiii, cuối cùng bọn họ cũng hẹn hò tôi đã khóc rất to đó!]
[Cuối cùng thì nam phụ lại về với nam chính]
[Công khai đi công khai đi công khai điiiii aaaaaaa never been so high tui high quá các bạn ơi!]
[Các người xem đi tình ơi là tình, dịu dàng ơi là dịu dàng, họ yêu nhau thật nhưng người hạnh phúc nhất là tôi!]
[Thất tình rồi, Lâm Bảo thích phụ nữ thì tôi còn cơ hội nhưng anh ấy lại đi thích đàn ông thì tôi hết hy vọng rồi huhu]
[Bé Nguyên của mẹ lớn rồi, biết ngồi lên đùi trai ve vãn rồi, lòng mẹ buồn hiu]
[Đẹp đôi quá, chúc hai người hạnh phúc!]
[Haha nếu tôi không có được Lâm Bảo thì những người phụ nữ khác cũng phải vậy, tương lai của Lâm Bảo nhờ cục cưng Trí Nguyên nhé ^^]
Phan Trí Nguyên sững sờ nhìn tin tức mới trên điện thoại, bức ảnh này xuất hiện một người y hệt cậu, thậm chí có người còn dùng những tấm ảnh chụp lưng của cậu để so sánh với tấm ảnh này và kết quả vô cùng trùng khớp. Nhưng đó không phải cậu, cậu đã lâu rồi không gặp Lâm Bảo và đêm qua cậu ở cùng Nam Thành!
"Anh ơi, chuyện này..." Trí Nguyên rối rắm nhìn sang Nam Thành.
"Anh biết rồi, anh tin em mà." Sáng hôm nay Nam Thành dự định lái xe về nhà thì không ngờ lại bắt gặp tin tức này, thế nên hắn ngồi cùng Trí Nguyên giải quyết. Bởi vì người nhà đã biết hắn qua lại với Trí Nguyên, thế nên nếu giải quyết không khéo chuyện này thì khiến em ấy có ấn tượng xấu với người nhà của hắn.
Tên hacker này bảo bức ảnh được chụp vào hôm qua có lẽ dựa vào thông tin ảnh, nhưng sao hắn ta lại chắc chắn như thế, có thể bức ảnh đã chụp từ trước và vừa được lưu kia mà? Tuy nhiên hướng đi này không có lợi, hắn bắt đầu quan sát kĩ càng bức ảnh hơn.
Rồi hắn nhận ra một chuyện.
"Trí Nguyên, tuy hơi tối nhưng anh có thể thấy trên vai cậu ta không có nốt ruồi son."
"Nốt ruồi son?" Trí Nguyên chợt tỉnh ra, phải rồi, ở bả vai trên xương bướm của em có một nốt ruồi son!
Bởi vì chỉ có Nam Thành nhìn thấy cậu khi cởi áo nên mới biết được điều này, vậy nên chỉ cần chứng minh nó là được. Tuy nhiên hắn lại phát hiện ra thêm một điểm nữa.
"Cục cưng, em xem, đằng xa nhìn từ khung cửa sổ có thể thấy toà nhà Zeal 78 thuộc dự án chung cư nhà ở Zealhome của Zeal Group, nhưng nó ở thủ đô, không phải thành phố I."
Trí Nguyên nhanh chóng hiểu ra, "Vậy em chỉ cần chứng minh rằng đêm qua mình quay phim ở thành phố I là được?"
"Đúng rồi, giỏi lắm." Nam Thành gật đầu.
Trí Nguyên nhanh chóng gọi điện cho quản lý Trần để bàn bạc, bởi vì anh biết rõ chuyện này là bịp bợp nên khi tin tức nổ ra chỉ gọi điện dặn cậu bình tĩnh. Bây giờ cậu đã có cách giải quyết rồi, cậu muốn liên lạc với anh ngay.
Chung quy thì đây không phải là tin tức gây tai tiếng hay quá lớn gì, nhưng đối với Trí Nguyên nó vẫn gây ảnh hưởng nên cậu muốn triệt để giải quyết. Đồng thời phủ nhận những tin đồn trước đây để không còn vướng bận.
Ngô An Kỳ cũng đã thấy tin tức này, khi trông thấy chúng cậu chẳng suy nghĩ được gì nhiều, chỉ biết trong lòng này có rất nhiều thứ tức giận đang dồn nén nhưng không thể nói được ra. Cậu cất điện thoại vào túi, ôm lấy túi tiền ngày hôm qua lao ra khỏi nhà trọ, bỏ qua cả bát mì vừa mới úp để đi tìm Lâm Bảo.
Cậu muốn tìm Lâm Bảo hỏi cho ra lẽ, có rất nhiều thứ cậu muốn bùng phát nhưng một lý do cho cậu giận dữ là gì cậu không biết. Cậu chỉ biết mình đang tổn thương và cậu phải gồng mình lên chống đỡ.
Vậy mà khi xuất hiện trước mặt Lâm Bảo, cậu chỉ có thể ném túi tiền vào người hắn, nức nở nắm chặt tay khiến móng tay găm vào da thịt.
Cậu nên làm gì tiếp theo bây giờ? Phải rồi, cậu phải chửi mắng anh ta, phải chửi mắng.
"... anh!" An Kỳ gằn giọng.
"Cậu đến đây làm cái gì?" Lâm Bảo thở hắt, "Chẳng phải đã bảo cầm tiền rồi cút đi sao?"
"..."
"Cậu tức giận cái gì? Cũng chẳng phải là lần đầu tiên cậu đóng giả em ấy để nhận tiền, mục đích của cậu là dùng cơ thể để kiếm tiền không phải sao? Chạy tới đây khóc lóc cái gì? Hay là cậu thấy làm tình với trăm tên đàn ông ngoài kia sẽ dễ chịu hơn?"
Phải rồi, ngay từ đầu cậu chẳng có lý lẽ, ngay từ đầu cậu thậm chí còn chấp nhận úp mặt xuống gối, nghe người ta vừa làm tình vừa gọi cậu là Nguyên Nguyên để cho tiền cậu, vậy nên bây giờ cậu chẳng có tư cách.
Cậu chẳng có lý do nào để chạy tới đây làm loạn.
Nhưng mà...
"Chí ít anh đừng để nhiều người thấy bộ dạng thảm hại của tôi như thế. Chí ít hãy chỉ để tôi tủi nhục trước một mình anh thôi thì tôi đã không khổ sở thế này! Bây giờ không chỉ một hai người mà rất nhiều người nghĩ tôi là Phan Trí Nguyên và dùng những lời nói dành cho cậu ấy để lên tôi, cảm giác này không hề dễ chịu chút nào. Vậy mà tôi lại không biết mục đích ban đầu của anh, lại đi cảm động vì những cử chỉ dịu dàng như thế... lần đầu trong đời nhận được sự dịu dàng như thế..."
An Kỳ cố gắng kiềm nước mắt, cậu không nhận tiền nữa nhưng chắc chắn cũng sẽ không xuất hiện trước mặt Lâm Bảo từ giờ về sau. Cách anh ta đối xử với cậu như thế này còn đau hơn lần đầu tiên anh ta làm tình với cậu.
Và cũng vì anh ta mà bây giờ hàng trăm hàng nghìn người nói cho cậu biết, kẻ thảm hại như cậu mãi mãi chỉ là cái bóng của người ta.