Ánh sáng bên ngoài cửa sổ toả vào căn phòng ngủ tối đèn.
Trên giường có một người đàn ông to lớn ôm chặt cậu bé mảnh mai vào lồng ngực, đặt lên cổ, lên chiếc gáy thon thả của cậu những nụ hôn. Bàn tay của hắn siết chặt vòng eo nhỏ nhắn rồi không ngừng đưa vào trong vuốt ve da thịt mềm mại.
Nam Thành hôn lên cánh tai của Trí Nguyên rồi đưa tay cởi áo cậu, cúi đầu hôn dọc tấm lưng trần tinh tế. Phan Trí Nguyên xoay người đối diện với hắn, bàn tay đẹp đẽ thanh mảnh giữ lấy gương mặt của hắn hôn sâu.
Trương Nam Thành thở mạnh, Phan Trí Nguyên lại ôm chặt, vùi đầu vào khuôn ngực rắn chắc để cảm nhận hơi ấm và nhịp tim mà cậu mong nhớ. Cậu cảm thấy yên bình hơn bao giờ hết, cậu thật sự thích cái cảm giác này mà đã lâu rồi không thể có được.
"Nguyên Nguyên..." Giọng của Nam Thành nghèn nghẹn khó nhịn.
Tuy hắn không nghĩ việc vừa giải quyết hiểu lầm đã đè cục cưng xuống hung hăng làm là một ý hay, hắn cũng muốn chiều ý cậu, bình yên ôm lấy nhau cảm nhận hơi ấm, nhưng hắn cũng là đàn ông mà, cấm dục suốt 6 năm trời, bây giờ người yêu trắng trẻo xinh đẹp mềm mại ở trong lòng, lần trước đã nhịn quá đủ rồi, lần này làm sao hắn chịu được?
Trí Nguyên nghe đến đau tai rồi, cậu ngẩng đầu híp mắt, "Vậy em không phải là đàn ông sao?"
"Nhưng cục cưng ơi anh là một thằng công mà, anh chịu không được."
"Anh cố gắng ngủ đi..."
"Cục cưng ơi em giết anh mất, làm sao anh ngủ được khi con chim của anh đang hót tưng bừng chứ? Em xem..."
Nam Thành ấm ức than vãn, Trí Nguyên cũng không phải là không biết, thứ trong quần hắn cứ cương cứng lên chọc vào người cậu khiến cậu khó xử từ đầu đến giờ. Nhưng cậu chỉ muốn ôm hắn ngủ, tuy vậy, cậu vẫn biết có ôm cũng không được nữa.
Thế nên cậu chậc lưỡi, "Vậy anh ngủ đi, em ra phòng khách."
Cậu cảm thấy chưa sẵn sàng, đã sáu năm rồi không thân mật nên cậu vẫn chưa thể đón nhận kịp, vì vậy mới muốn trốn tránh.
Thấy Trí Nguyên ngồi dậy, Nam Thành vội vàng giữ lấy cậu đè xuống dưới thân. Hắn không cần hỏi ý kiến nữa, vùi đầu vào cổ của cậu hít lấy hương thơm còn vương lại rồi hôn lên, bàn tay nhẹ nhàng sờ soạng da thịt mềm mại ở bụng dẫn lên ngực rồi chạm vào hạt nhũ mềm dẻo, xoa nắn.
Trí Nguyên cong người tránh đi, cậu dùng chân đạp vào cơ bụng của hắn, "Nam Thành, không được, không được!"
"Cục cưng xin em, anh làm một lát thôi, không lâu đâu." Nam Thành hôn dọc xuống xương quai xanh cậu, mút mát rồi lại mở miệng ngậm lấy đầu nhũ hại Trí Nguyên giật bắn mình, "Làm sao em tin anh được, em không tin anh được."
Lâu rồi không tiếp xúc với tình dục nên cơ thể của Trí Nguyên nhạy cảm hơn rất nhiều, tuy miệng thì chống cự, bàn tay cậu lại vô thức ôm lấy mái tóc đen của hắn, nâng khuôn ngực của mình cao hơn để đưa đầu ngực vào bên trong.
Lưỡi của Nam Thành linh hoạt trêu đùa với hạt anh đào mềm dẻo, bàn tay còn lại cũng không để hạt nhũ kia của cậu ngơi nghỉ. Mãi cho đến khi đầu gối phải chống ở giường, mông bị Nam Thành giữ lấy nâng lên cao Trí Nguyên mới tỉnh ra.
Sao lại thành thế này rồi? Hắn thao túng tâm lý cậu!
"Khoan đã Nam Thành, em nghĩ là không được, không được đâu ưm——"
Trương Nam Thành đặt đầu khấc ở miệng lỗ múp míp hồng tươi đã ướt đẫm, hắn đẩy hông nhưng chỉ vào được một nửa, quá lâu rồi không làm nên chỗ tư mật của Trí Nguyên vô cùng chặt chẽ, hắn đã khuếch trương lâu như thế vẫn không thể thông thuận đi vào.
Mồ hôi bỏng rát đổ từ người hắn rơi lên tấm lưng trần tinh tế của Trí Nguyên, cậu thút thít xoay đầu ra sau.
"Sao anh... không đi vào nữa..."
Nam Thành bật cười nhéo nhéo thịt mông của cậu, "Cục cưng, em chặt quá, ngoan thật đấy."
"Hệt như lần đầu không?" Trí Nguyên nổi hứng trêu chọc hắn, không ngờ hắn lại thoải mái thúc vào làm rồi kề sát cậu thủ thỉ, "Y hệt lần đầu, người yêu cũ ngon như vậy, em biết lý do tại sao anh lấy vợ rồi vẫn không quên được em chưa?"
Trí Nguyên xấu hổ xoay đi, cái ý nghĩ mình đang ngoại tình khiến cậu càng thêm mẫn cảm cảm mà đón nhận từng cú thúc của hắn. Vậy mà Nam Thành không định tha cho cậu, hắn áp môi vào cánh tai mẫn cảm của cậu, cảm nhận cơ thể của Trí Nguyên run lên từng đợt, "Cục cưng, sh... mẹ nó vẫn chặt như vậy, anh di chuyển không được, em kẹp anh chặt quá."
Nhắc về lần đầu, thật ra cũng không quá lâu trước khi hai người chia tay, bởi vì Trí Nguyên sinh tháng 11 mà cả hai người lại ở bên nhau từ khi cậu học lớp 10. Trương Nam Thành nhịn tới phát điên cho đến ngày sinh nhật của cậu, hắn đè Phan Trí Nguyên ra làm ngay trên chiếc xe sinh nhật của hắn.
Sinh nhật của Nam Thành là vào tháng 8, quà sinh nhật năm 18 tuổi của hắn là Lamborghini Centenario, chiếc đầu tiên trong đời hắn và là một trong những chiếc xe đắt đỏ nhất vào năm ấy. Động cơ xe không mạnh nhưng phù hợp với Nam Thành chỉ 18 tuổi mà nó còn là phiên bản kỷ niệm 100 năm ngày sinh của người sáng lập hãng xe.
Chiếc ghế bên cạnh ghế lái chỉ dành cho một người duy nhất, bây giờ người đó lại đang ôm chặt lấy hắn ở phía ghế sau, mông nâng lên nghênh đón từ cú ra vào đầy mạnh mẽ vì kèm nén quá lâu của hắn. Mồ hôi nhễ nhại đổ thấm đẫm cả hai, hơi thở ấm nóng giao hoà phủ mờ mặt kính, môi của Nam Thành dán vào tai Trí Nguyên, cánh tay rắn chắc bóp eo cậu đến đỏ bừng.
"Đại ca trường trung học A, bây giờ đang nằm dưới thân học sinh giỏi là anh để rên rỉ, bị anh đâm đến nỗi kêu dâm, mông ướt như phụ nữ, mềm oặt người chỉ có thể bám vào anh."
"Trương Nam Thành, anh im đi... ư ư..."
"Cá biệt của trung học A một mình đánh được 6 người bây giờ nâng mông cho anh chịch, mỹ cảnh này anh ngắm bao lâu cũng không đủ, Phan Trí Nguyên. Lỗ nhỏ của em như đóa hoa không ngoan vậy, nó kẹp chặt anh, mút mát anh, hẳn là nó đói lắm rồi đúng không? Muốn anh từ lâu rồi phải không? Chưa đủ tuổi vẫn muốn đúng chứ?"
"... ưm, Nam Thành, Nam Thành, ưm..."
Trí Nguyên mông lung nhớ lại, khi đó cậu cũng bị đâm như thế này, xe của hắn thì đỗ ở bên đường, còn cậu cứ như vậy mà rên la suốt một đêm.
Sáng hôm sau cậu sốt li bì không thể đến trường, mở miệng ra cũng không nói được thành lời, Nam Thành đem xe đi rửa xong thì cắm trụ ở nhà chăm sóc cậu.
"Bây giờ em nói muốn anh có con với người khác là muốn anh đè người khác xuống thế này, đợi họ vểnh mông cho anh ra vào để họ sướng tới hét lên như em hiện tại có phải không? Ý của em là muốn người em yêu bắn cho họ to bụng, sau đó em tự mình ở nhà đọc báo rồi tự ôm đau lòng, phải không?"
Trương Nam Thành bế xốc cậu ngồi dậy, ngồi lên cự vật còn đang cứng rắn dựng đứng của hắn, để cậu đối diện với mình còn bên dưới vẫn mạnh mẽ nhấp. Tư thế này làm cho hai người giao hợp càng thêm sâu, Trí Nguyên bị xốc nảy tới choáng váng không nghĩ thêm được gì nữa.
"Em nỡ để người em yêu làm điều đó à? Em không đau lòng sao? Em muốn tiếp tục một mình chịu đựng như khi em đọc tin anh kết hôn ư?"
Trí Nguyên lắc đầu, nước mắt cậu rơi lả chả vội giữ lấy hắn hôn môi để hắn không nói nữa.
Vậy nên vào sáng hôm sau khi thức dậy điều đầu tiên Nam Thành làm là kiểm tra nhiệt độ của Trí Nguyên, yên tâm rằng cậu không sốt hắn mới xuống tầng làm bữa sáng. Trí Nguyên ngủ rất say, lâu rồi cậu mới vào giấc mà không vướng bận, lại còn vận động kịch liệt như thế.
Tuy vậy cứ để bụng đói mà đi ngủ thì không tốt, Nam Thành canh giờ sau đó lên phòng gọi cậu dậy, mặc kệ Trí Nguyên còn ngái ngủ làm nũng để hắn cho ngủ thêm, hắn vẫn kiên quyết mặc quần áo vào cho cậu. Trí Nguyên không ngủ thêm được, cậu hậm hực bỏ vào phòng vệ sinh.
Nam Thành bật cười xuống tầng, nghe thấy tiếng chuông cửa, nghĩ là trợ lý đem quần áo mấy ngày tới sang cho mình nên hắn mới không suy nghĩ nhiều mở cửa.
Thời điểm trông thấy là quản lý Trần, Nam Thành hơi chớp mắt, lúc này hắn mới vỡ lẽ ra là dù em ấy có là diễn viên thì vẫn sẽ có một người đến tìm em ấy như là quản lý mà?
Hắn thì thản nhiên rồi, nhưng quản lý Trần thì bị doạ tới giật nảy mình lên. Anh vội vàng cúi đầu chào, xin lỗi vì nhầm nhà sau đó lại nhìn lên địa chỉ. Kỳ lạ thật, đây đúng là nhà mà Trí Nguyên thuê cơ mà! Sao giám đốc Thành lại ở đây!
Không để cho quản lý Trần phải hoang mang lâu, Nam Thành ho khan dẫn đường vào nhà, "Anh vào đi, hôm qua tôi ngủ lại đây."
Lại ngủ nhờ nhà Trí Nguyên?! Quan hệ của cả hai tốt vậy sao? Nhưng sao giám đốc Thành không về nhà cùng vợ mà lại ở cùng Trí Nguyên làm gì nhỉ?
Trợ lý Trần cẩn thận đi theo Trương Nam Thành vào nhà như hắn thật sự là chủ, anh ngồi gọn ở một góc sô pha nhìn Nam Thành rót nước cho mình.
"Ai, không cần đâu, ngài không cần làm thế đâu!" Anh vội xua tay.
Nam Thành vẫn xem mình là chủ, đặt nước xuống trước mặt anh, "Anh tự nhiên dùng trà đi, có việc cần gặp Nguyên Nguyên sao?"
"Vâng, chuyện casting phim mới, có thể là chiều nay sẽ có thông báo. Nghe loáng thoáng là có tin tốt, tôi sang định giúp chuẩn bị bữa sáng cho em ấy, nhân tiện cùng chờ tin." Quản lý Trần thành thật đáp.
Nhắc tới chuyện này Nam Thành mới nhận ra, hôm trước hắn có hỏi tuy nhiên vẫn chưa nhận được câu trả lời, nhưng nghe quản lý Trần nói như vậy thì có lẽ tình hình tốt lắm. Hắn cũng đang có ý định nếu cậu được chọn thì hắn sẽ tài trợ chính, sau đó thỉnh thoảng xuất hiện ở đoàn phim chăm sóc Nguyên Nguyên cho bọn họ thấy, như vậy thì cục cưng của hắn sẽ không bị ai bắt nạt.
Hắn đang nghĩ đến đây thì Trí Nguyên xuống tầng, cậu vừa dụi mắt vừa chậm chạm bước xuống cầu thang, giọng nói vẫn còn mang chút buồn ngủ và làm nũng, "Anh ơi một lát nữa ăn xong em lên tầng ngủ thêm có được không? Em thấy mệt quá, lưng đau, eo đau, chỗ đó cũng còn đau."
Nam Thành ngẩng đầu nhìn cậu, hắn mỉm cười dang tay đón, chờ Trí Nguyên sà vào lòng rồi hắn nhẹ nhàng xoa eo cậu, "Còn đau sao? Để anh xoa xoa cho rồi đi ăn sáng."
Trí Nguyên gật gật nhẹ đầu, sau đó cậu vô tình nhìn sang chiếc ghế bên cạnh rồi giật mình nhảy cả người lên, đẩy Nam Thành ra, đứng thẳng ở giữa nhà.
Cậu tỉnh ngủ mất rồi!
Sao... sao anh Trần lại ở đây vậy? Anh tới từ khi nào!
Quản lý Trần khác gì cậu sao! Anh cũng đang bị làm cho mất hồn đây này!
Chuyện gì vậy? Chuyện gì vừa xảy ra vậy!
Giám đốc Thành với Trí Nguyên sao lại có những hành động thân mật như thế? Đều là đàn ông thì thôi đi, đằng này giám đốc còn có vợ rồi! Phan Trí Nguyên nghệ sĩ của anh sao lại ôm ấp xoa xoa với đàn ông đã có gia đình!?
Anh hết nhìn cậu rồi lại nhìn sang Trương Nam Thành, cuối cùng cho ra một kết luận! Phan Trí Nguyên ngoan ngoãn mà anh dạy dỗ đã học hư rồi, hôm trước nghe anh kể về chuyện tìm kim chủ nên cậu cũng học đòi đây mà!
Không được, thật sự không được! Anh không cho phép!
Thế nên mới có chuyện quản lý Trần kéo tay của Trí Nguyên giấu cậu ra sau mình rồi hung dữ đuổi Trương Nam Thành ra khỏi nhà.
"Tôi biết có những chuyện không đúng đã xảy ra giữa hai người, nhưng Trí Nguyên trẻ người non dạ, em ấy thiếu suy nghĩ nên mới quyết định tiến tới với ngài! Tôi sẽ giải quyết với ngài, mong rằng ngài đừng đến tìm em ấy nữa!"
Trương Nam Thành chau mày chưa hiểu, Trí Nguyên ở sau lưng quản lý Trần lại hỏi, "Em đã suy nghĩ rất kĩ mà, với lại, Nam Thành bằng tuổi em..."
"Em còn dám nói nữa!" Anh Trần nổi giận mắng cậu, "Em có biết là hành động của em ảnh hưởng tới sự nghiệp đến mức nào hay không! Ai cho phép em tự tiện như thế!"
"Em ấy cần cho phép ư?" Nam Thành khoanh tay.
"Giám đốc Thành, tôi biết Nguyên Nguyên nhà tôi rất đẹp, ngài lại dư giả tiền bạc nên mới hứng thú nhất thời với thằng bé. Tôi cũng biết là hôn nhân trong giới thương trường này không đáng một xu, tuy vậy, ngài đừng tìm Nguyên Nguyên!"
"Ý anh... tôi đang làm kim chủ cho Nguyên Nguyên?" Nam Thành hiểu ra, hắn đi thẳng vào vấn đề.
Quản lý hơi ngập ngừng rồi gật mạnh đầu xuống, còn không phải sao? Diễn viên đẹp đẽ cùng với ông chủ nhiều tiền đã có vợ, cả hai ứ ừ với nhau, còn không phải là mối quan hệ xác thịt lấy lợi!?
Trương Nam Thành cong môi, hắn vẫy tay, "Cục cưng, sang đây."
Phan Trí Nguyên ngoan như cún đi sang khiến cho quản lý Trần tức tới muốn phun máu!
"Giới thiệu với anh một chút, tôi là Trương Nam Thành, bạn trai của Trí Nguyên, sắp sang năm thứ 9."
Quản lý Trần: "..."
Hắn còn định bảo là cũ, nhưng không được, hắn chưa từng đồng ý lời chia tay vậy nên không tính. Vẫn là người yêu, cả hai không thay lòng thế nên sắp yêu nhau được 9 năm rồi.
Quản lý Trần cảm thấy, dường như những lời mà giám đốc Thành nói chẳng phải là tiếng người nữa rồi!