Dịch: Sahara
Từ ngày đó, mỗi sáng đều sẽ có “cơm thừa” đợi tiểu thưchủ nhà đến “trừ lo giải nạn”, đôi khi là bánh quẩy với sữađậu nành tự pha, đôi khi là trứng thịt băm, phần lớn thời giananh ta nấu cháo gà với nấm hương, cháo đậu đỏ, cháo sườn lợn… Trong vòng mười đến mười lăm ngày đều sẽ không bị trùng lặpmón ăn sáng.
Sau ngày bị “lộ hàng” đó, mỗi lần đi ra phòng khách đánhrăng rửa mặt là đều ngắm nghĩa lại một lần xem quần áo đãchỉnh tề hay chưa.
Ngày này nối tiếp ngày kia, công việc làm quảng cáo Nhan Hạ rất bận, Tô Việt không biết làm gì cũng thấy tăng ca đêm.Bình minh trở dậy, Nhan Hạ dụi mắt đi đánh răng rửa mặt cũngđều thấy phòng của anh ta sáng đèn, bữa sáng phong phú cũngđã sẵn sàng, tinh thần sảng khoái ngồi bên bàn ăn.
Đối với người đàn ông vừa lịch sự vừa biết tiết chế nhưngười máy này, Nhan Hạ vô cùng khâm phục. Cô làm không hết việc như thế, chẳng có thời gian quan tâm tới cuộc sống thườngnhật, giống như hôm nay, hiếm hoi lắm mới có được một ngàykhông tăng ca, cô muốn ngủ tới khi tự nhiên tỉnh thỉ thôi, sau đó sẽ đi siêu thị mua sủi cảo về cho cái nồi được dịp thể hiện.
Tô Việt về tới nhà, vừa mở cửa nhà ra đã ngửi thấy mùisủi cảo đông lạnh hạ giá. Anh nhíu mày, tháo giày vào nhà.Trong phòng khách, cô chủ nhà đang ngồi trên sô pha cầm một khaybánh sủi cảo, vừa ăn vừa xem ti vi, bên cạnh còn có một bátsúp. Thấy Tô Việt về, cô lên tiếng: “Ăn chưa? Sủi cảo này ănkhông? Hôm nay tôi mua sủi cảo nhân thịt băm đậu đũa cay, ngonlắm!”
Tô Việt nhếch mép, vào bếp rửa tay, làm một bát gia vị ớt, tỏi giã, giấm thơm, hành lá, đồng thời bật lò vi-ba hấp mộtcái bánh ngọt đơn giản.
Chưa đến năm phút đồng hồ, Tô Việt đã bưng đồ ăn ra, anh đổgia vị vào mặt trên bánh sủi cào, đặt bánh ngọt mới hấp trênbàn: “Hơi nóng đấy, từ từ ăn.”
(Má ơi… con muốn một anh Tô Việt!!!! )
Vẻ mặt anh ta rất thản nhiên, nói xong cũng không thèm để ýtới sự giật mình và câu cảm ơn của Nhan Hạ, đi thẳng về phòng mình.
Đi ngang qua cửa phòng cô, từ khe cửa khép hờ anh có thểnhìn thấy trên giường chăn chiếu lộn xộn, chiếc ghế bên cạnhvắt đầy quần áo, mặt đất bày bừa sách chuyên ngành và đồchuyên dụng, nhìn mỏi mắt cũng không thấy một lối đi. Tô Việtquay về phòng ngủ của mình, thu dọn bàn làm việc trước cửasổ rồi ngồi xuống lấy di động trong túi áo ra ấn một dãy số: “Tôi đây, đưa trả chứng minh nhân dân cho Thư Nhã. Cô ấy kiênquyết muôn đi thì không cần ngăn cản.”
Cúp máy, Tô Việt ngồi lặng yên rất lâu, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn sạch bóng không một hạt bụi.
Đây là thói quen mỗi khi trong lòng anh bất an.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến, Tô Việt đứng dậy ramở cửa. Nhan Hạ đang tủm tỉm cười, giơ cái túi trong tay lên,nói: “Cái này tặng cho anh.”
Tô Việt nhận lấy cái túi, mở ra thì thấy một cái máy pha cà phê cỡ nhỏ dùng tại nhà.
(Ơ anh chị này ngọt ngào một cách kinh khủng!!!)
Hàng lông mi của anh chợt động.
“Lúc họp thường niên rút thăm may mắn tôi trúng cái này, vẫn chưa dùng tới, anh dùng là thích hợp nhất… Chắc là không phải hiệu nổi tiếng nhưng anh cũng đừng chê nhé!” Nhan Hạ hài lòngnói.
Cô gái này bình thường lúc nào cũng rất vui vẻ. Dù chínhTô Việt ác khẩu nói ngoại hình cô ấy rất an toàn, nhưng anhcũng phải thừa nhận rằng lúc cô cười… rất xinh đẹp, tựa nhưánh ban mai phủ kín căn phòng lúc hai người ngồi ăn sáng, khiến người khác không khỏi ấm lòng.
“Cảm ơn!” Vẻ mặt Tô Việt hơi lạ. Do dự một lát, anh nhướn mày: “Uống cà phê không? Tôi pha thử cho cô một tách.”
Nhan Hạ hào hứng đồng ý.
Tô Việt giơ cái máy pha cà phê lên ngắm nghía, bắt đầy tháogỡ các bộ phận, đem đi cọ rửa. Nhan Hạ tò mò đứng xem, hoàntoàn kinh ngạc trước động tác thành thục của anh.
Tô Việt cũng không phát hiện ra tâm trạng của mình đang tốtlên, anh ấy trong tủ bát ra một túi cà phê, áng chừng bằng ánh mắt rồi quay lại nói với Nhan Hạ: “Cà phê bạn tôi đi Sumatra(*) mua về làm quà cho tôi, cô đúng là có lộc ăn!”
(*) Sumatra: Hòn đảo lớn thứ 6 trên thế giới, đồng thờilà hòn đảo lớn nhất có lãnh thổ thuộc Indonesia. Thông tin về hãng cà phê Sumatra: link
Nhan Hạ tỏ ra chờ mong đồng thời khen ngợi Tô Việt mấy câu.
Tiếng rè rè của máy pha cà phê vang lên, từng làn hơi nóngbốc lên, mùi hương nồng đậm lan tỏa trong không khí. Nhan Hạ hít sâu, nghĩ thầm: Oa! Thơm hơn cà phê uống liền nhiều quá!
Tô Việt tựa ở bệ bếp, nhìn cô gái trước mặt đang tỏ ra rất say sưa này, liền đem chuyện mà trong lòng anh vẫn luôn băn khoăn ra hỏi: “Nhan Hạ, tôi tới đây lâu như thế rồi sao chưa thấy bạntrai cô đến thăm cô?”
“Anh ấy ở Bắc Kinh, công việc rất vất vả, hay phải tăng ca.”
“Hai người ở xa nhau như thế, lại không gặp mặt thường xuyên, không sợ tình cảm thay đổi à?”
“Sợ.” Nhan Hạ rời mắt khỏi bình cà phê, nhìn Tô Việt, mỉmcười nói, “Vì thế tôi mới phải nỗ lực làm việc, sớm trả hết tiền thuê căn hộ này rồi bỏ việc ở đây đi Bắc Kinh với anhấy.”
Con ngươi đen nháy trong đôi mắt long lanh của cô tựa như màumực Huy Châu thượng hạng mà Tô Việt hồi nhỏ hay dùng để luyệnchữ, có thể nhìn ra trong ánh mắt ấy niềm mong mỏi chân thànhmột tương lai hoàn mỹ. Anh thầm thở dài trong lòng.
“Vì thế mới cho tôi thuê phòng phải không?” Giọng nói của anh trầm thấp tới mức chính anh cũng không ngờ được, “Nếu khôngphải vì muốn nhanh chóng gặp bạn trai thì chắc là cô sẽ từchối cho tôi thuê?”
Nhan Hạ cười hi hi: “Lúc đầu thì đúng thế, bây giờ thì…haha… À đúng rồi, Tô Việt, nếu sang năm anh vẫn muốn thuê thì tôisẽ giảm cho anh mười phần trăm, còn nếu anh không thuê nữa, tiền thế chấp tôi trả anh gấp đôi.”
(ồ, chị Hạ chia tay bạn trai rồi???)
“Làm gì? Phí thức ăn à?” Đã dăm ba lần cô đề nghị góp tiền ăn rồi nhưng đều bị anh từ chối bằng câu “cô ăn cơm thừa củatôi, tôi làm sao dám lấy tiền của cô”.
Nhan Hạ gật đầu, nói với vẻ nghiêm túc: “Tôi biết là anh cố ý quan tâm tới tôi, tôi nhận tình cảm của anh, anh cũng nên đểtôi biểu hiện lòng cảm ơn chứ! Được không?”
Tô Việt cảm thấy câu này vô cùng dễ nghe, tâm tình tốt liền không có ý kiến gì nữa.
Cà phê đã pha xong, anh lấy cái tách tráng qua nước sôi, rótcà phê vào rồi cho thêm nửa thìa sữa bò: “Tự cho thêm đườngnhé!”
Nhan Hạ nhận lấy tách cà phê, vội vàng uống một ngụm lớn,sau đó lên tiếng ca ngợi: “Ngon quá! Mùi mị hơn giống Starbuck(*)
(*)Starbucks là một thương hiệu cà phê nổi tiếng trên thế giới.Hãng cà phê Starbucks có trụ sở chính ở Seattle, Washington, Hoa Kỳ;ngoài ra, hãng có 17.800 quán ở 49 quốc gia, bao gồm 11.068 quán ở HoaKỳ, gần 1.000 ở Canada và hơn 800 ở Nhật Bản.
Tô Việt… gần như sắp phun ra cả máu! Mãi mới hoàn hồn, anhnghiến răng nghiến lợi nói: “Khẩu – vị – của – cô – rất –khá!!!”
“Sao anh không uống đi?” Nhan Hạ bỏ thêm một cục đường to vào, vừa khuấy vừa nói.
Tô Việt nhìn cô cho thêm đường, khóe miệng co rút, tự rót cho mình một tách rồi đi ra xa cô gái này một đoạn.
“Về vấn đề tiền ăn, có thể bàn bạc một chút được không?”Đi tới cửa, Tô Việt dừng lại, quay đầu hỏi cô, “Sửa chữa lạiphòng bếp nhà cô đi, phòng bếp này thật sự là rách nát!” = = (Em hiểu! ý anh muốn ở đây lâu dài hửm???)
Tô Việt làm như sấm rền gió cuốn, ngay ngày hôm sao đã tìmcông ty dịch vụ tới sửa bếp. Nhan Hạ tan làm về nhà đã thấyphòng bếp trống trơn.
Tô Việt đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào bản thiết kế, hướng dẫnnhân viên thi công. Nhan Hạ nghe lùng bùng trong lỗ tai cái gì mà “lò nướng Đài Loan”, “máy hút khói kiểu châu Âu”, “máy rửabát tự động”,… Chờ mấy công nhân kia đi rồi, cô run sợ tiến lại hỏi người đàn ông đang cúi đầu xem bản thiết kế kia: “Phí…phí ăn uống … đủ chi trả nhiều thứ như vậy không?”
“Chỉ số lẻ đã đủ rồi.” Người nọ không ngẩng đầu, đáp.
Nhan Hạ nước mắt đầm đìa, quyết định chơi xấu: “Là anh tựý làm, tôi không cần, tôi… nhiều nhất tôi chỉ trả một nửa.”
Tô Việt ngẩng đầu, bối rối hỏi: “Nhất định phải như vậy hả?”
Nhan Hạ long trọng gật đầu.
“Vậy được thôi.” Tô Việt thở dài, “Tôi vốn định tự trả toàn bộ, giám đốc công ty này là bạn tôi, cậu ấy giảm giá cho tôikhá nhiều.” Anh còn chưa nói xong, đôi mắt xinh đẹp của ai đóđã trợn tròn như ăn được một con nai. Tô Việt thầm cười trongbụng, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc, có tình tỏ ra “lấy làmtiếc” nhìn cô.