Tan học, đi được nửa đường thì xe bị thủng săm. Ôi trời, may là tôi đi xe đạp thường chứ đi xe đạp điện có mà khốn khổ. Dắt xe đi cả đoạn đường mà không tìm được chỗ sửa xe nào. Có khi phải mang về bảo bố vá săm cho.
Đến một con hẻm, không hiểu bị điều gì thu hút mà tôi dừng lại, ngó vào quan sát. Cái tính tò mò này đã khiến tôi chứng kiến một cảnh mà tôi cho rằng mình không nên thấy: Lê Viết Hoàng Long vừa giáng một cú đấm xuống mặt của một người nào đó khiến hắn ta ngã khuỵu ra đất, chảy cả máu mồm. Long thì giương mắt lạnh lùng quan sát hắn. Hai đàn em bên cạnh cũng đẹp sang một bên để Long tùy ý hành động.
Tôi nghe đồn Hoàng Long là một tên có máu côn đồ nhưng không ngờ đó là sự thật. Thường ngày thì trông có vẻ lười nhác nhưng sau cú đấm vừa rồi thì tôi hoàn toàn tỉnh ngộ. Long không như những gì tôi tưởng tượng qua vẻ bề ngoài của cậu ấy.
Khi người dưới đất ôm lấy chân của Long thì liền bị cậu ta đá văng ra, lưng đập vào góc tường. Mặt Long lúc này không một chút biểu cảm.
Tôi trố mắt đứng nhìn mà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng tôi nghĩ Long không phải là một kẻ thích đi kiếm chuyện với người khác. Có lẽ kẻ kia đã gây chuyện gì đó khiến Lê Viết Hoàng Long không hài lòng?
Ngay lúc tôi tròn mắt đứng nhìn thì bắt gặp ánh mắt của Long xẹt qua. Tôi bất giác rùng mình, thôi rồi, chạy ngay trước khi bị Long tóm được.
- " Đứng lại đó! "
- " Tôi xin lỗi, tôi không thấy gì hết! " Tôi la lên bằng tất cả sự sợ hãi của mình.
Long dùng tốc độ của một gã chân dài phi ngay ra đầu ngõ, suýt nữa là tóm được tôi rồi. May mà tôi chạy sớm. Lúc đấy, tôi bỗng thấy cái xe đạp chẳng còn nặng nhọc gì, tôi chạy một mạch không chút mệt mỏi. Trong đầu chỉ nghĩ đến đoạn bị Long tóm được rồi tẩn cho một trận giống tên ban nãy.
Buổi tối hôm ấy, tôi cứ suy nghĩ mãi về chuyện hồi chiều. Kiểu gì mai tôi cũng gặp lại cậu ta trên lớp học, không biết sẽ phải đối diện như thế nào nữa. Nghĩ đến cái bộ dạng thảm thương của tên hồi chiều, tôi lại lạnh sống lưng. Thì ra Ngô Phương Thảo cảnh cáo tôi cũng không thừa.
Ngồi làm bài tập về nhà mà tôi chẳng tập trung nổi. Thậm chí tôi còn viết nguyên một bài xin lỗi ra giấy để mai trình bày với Lê Viết Hoàng Long.
" Về chuyện hôm qua tớ thực sự xin lỗi vì đã lén nhìn. Mong cậu đừng đánh tớ vì bố mẹ tớ biết sẽ buồn lắm. Tớ không muốn làm cho bố mẹ phải lo lắng đâu. "
Aishhh không được! Sao lại thành tớ - cậu thảo mai thế này?
" Chuyện hôm qua cậu có thể bỏ qua cho tôi không? Tôi thực sự không có ý gì hết. Tôi sẽ giả mù, giả câm, giả điếc, nhất quyết không khai nửa lời với bất kì ai. "
Trời ơi nhức đầu quá! Trung bình văn 8,3 mà không biết viết vài câu xin lỗi chân thành là sao?
Đang vò đầu bứt tai thì điện thoại của tôi rung lên. Một dòng thông báo đập thẳng vào mắt tôi khiến tôi chết lặng: Lê Viết Hoàng Long đã gửi một lời mời kết bạn.
Gì đây? Cậu ta nổ phát súng đầu tiên để cảnh cáo tôi à? Thật sự là khiến người ta đau tim. Giá mà lúc đấy tôi không tò mò mà băng nhanh qua con hẻm thì bây giờ đâu phải nơm nớp lo sợ thế này.
Lê Viết Hoàng Long muốn gửi một tin nhắn cho bạn.
Aaa! Cái quái gì vậy? Sợ quá!
- " Có chuyện gì mà hét lớn thế con? " Giọng mẹ từ tầng dưới vang lên. Thôi chết, nửa đêm nửa hôm tôi lại lớn giọng thế này thật bất lịch sự quá. Tất cả là tại Lê Viết Hoàng Long dọa tôi đấy.
- " Dạ không có gì đâu ạ. " Tôi mở cửa phòng nói vọng ra cho mẹ nghe rõ.
- " Ừ. Học bài rồi đi ngủ sớm đi, muộn rồi. "
- " Vâng. "
Tôi khép cửa lại. Nhìn dòng thông báo như vẫn không thể tin vào mắt mình. Thôi được rồi, tôi sẽ xem như mình chưa thấy gì cả. Tắt điện thoại, đặt lên bàn rồi nhảy tót lên giường. Tôi phải đi ngủ thôi. Coi như tôi không biết gì hết.
...
Sáng hôm sau, tôi đã đấu tranh tư tưởng giữa việc tiếp tục đi học hay là giả ốm để nghỉ học. Nhưng hôm nay có bài kiểm tra một tiết, tôi không thể nghỉ học được. Vậy là quyết định lết xác đến trường trong tâm trạng nặng nề.
Hai tiết đầu là thể dục, may mắn là Lê Viết Hoàng Long đi tập bóng rổ cùng đội tuyển. Đám con gái thích thú hò hét vì được chiêm ngưỡng cả dàn trai bóng rổ, ai nấy đều cao ráo khoẻ khoắn. Còn tôi đương nhiên phải tìm chỗ né vội vì sợ sẽ đụng phải ánh mắt của Long.
Tiết thứ ba là giờ kiểm tra một tiết môn Tiếng Anh. Cũng tại hôm qua hình ảnh của Long cứ quanh quẩn trong đầu khiến tôi không tập trung ôn bài được nên hôm nay mới để sai mất một câu kiến thức cơ bản. Tức muốn ói máu.
Hai tiết học cuối tôi như ngồi trên đống lửa. Tay giở sách, miệng đọc bài mà trong lòng nơm nớp lo sợ Lê Viết Hoàng Long sẽ sờ gáy mình. Vậy nên tôi đã giữ cho mình một cái đầu không bao giờ ngoái lại phía sau. Vì một khi quay đầu lại là tôi có thể đụng mặt của Long bất cứ lúc nào. Tôi không dám chơi trò cảm giác mạnh như thế này.
Suốt cả buổi học, tôi nhìn đồng hồ còn nhiều hơn cả nhìn sách vở. Khi tiếng chuông báo hiệu tan học vang lên cũng là lúc tôi thở phào. Nhanh thôi, nước thoát đến chân rồi. Vội dọn sách vở cho vào balô, chờ giáo viên ra khỏi cửa lớp là tôi cũng sẵn sàng phi về nhà thôi.
Nhưng hình như mọi dự kiến của tôi đều tan thành mây khói khi Lê Viết Hoàng Long nhắc nhẹ vào tai tôi một câu: " Cho cậu mười phút lên sân thượng. "