Màn đêm bắt đầu rủ xuống, ngoài phố mọi vật đã chập choạng lên đèn.
Nơi đô thị phồn hoa, mọi thứ đều trôi qua một cách hối hả. Những thứ lấp loé nhiều màu sắc bây giờ chỉ càng khiến Khiết Tâm thêm khó chịu.
Cô ngồi yên trong xe, mắt đỏ hoe, nhìn mãi ra cửa sổ một cách vô định.
Cung Phi chẳng biết phải nói gì với cô, hắn cứ cắm đầu cầm vô-lăng, ấn ga mà cho xe chạy chẳng biết điểm dừng.
Bỗng dưng Khiết Tâm lên tiếng, thanh âm nặng màu u uất, tuyệt nhiên vẫn chẳng quay mặt sang.
-Phi......Đưa tôi đến nơi nào yên tĩnh một chút đi!
Hắn thoáng nhìn sang cô, tuy chẳng thể trông thấy nét mặt hiện giờ của cô. Nhưng qua giọng nói, cũng đủ hình dung gương mặt ấy.....nó đau thương đến thế nào!
Cung Phi không trả lời, chỉ lẳng lặng ấn ga lao đi thật nhanh đến một nơi.
Nơi mà hắn đã từng đưa cô đến...cũng là một lần tâm trạng cô không tốt.
Xe dừng lại sát mép đường, Khiết Tâm mở cửa bước xuống. Đi đến tì người vào lan can.
Dường như cô lúc này chỉ muốn mượn gió đêm để xoa dịu nỗi đau trong lòng. Để hong khô hàng mi ướt đẫm cùng ánh nhìn nhạt nhoà đi vài phần.
Thị giác có vẻ lại có vấn đề, khi trước mắt chỉ thấy được những hình ảnh mờ ảo. Tưởng như đang bị một tấm vải che ngang tầm mắt.
Cô không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Cả cảnh vật và cả ái tình.
Không thể nào nhìn thấu được tâm tư của bản thân.
Không thể nào nhìn thấu được tâm can của đối phương.
Lại không thể nào nhìn thấu được thâm tình này, không thể nào nhìn thấu được bi thống khổ luỵ.
Cô bây giờ.....hoàn toàn mù mịt về cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Cô không khóc, chí ít là hiện tại nước mắt không rơi nữa. Bởi vì nó không thể rơi, chứ không phải không rơi.
Cạn khô cả rồi còn gì!
Tâm này đã phế, lòng này đã nát. Lệ này....coi như cũng chẳng còn!
Cô suy nghĩ hồi lâu, rồi cửa miệng lặng buông một tiếng thở dài buồn đến nghẹn lòng.
Cung Phi đứng từ xa nhìn cô, hắn không biết cô đang nghĩ gì. Chẳng biết tinh thần cô đã được ổn định hay chưa?
Nếu hắn mở miệng nói lấy một lời, liệu có làm mọi việc tồi tệ trở lại?
Bước chân hắn chậm rãi tiến đến, đứng bên cạnh cô, tì người chung với cô một lan can, ngắm nhìn chung với cô một dòng sông tĩnh lặng. Đứng chung một nơi, hoà chung một buổi đêm tịch mịch.
Nhưng cô và hắn, vĩnh viễn vẫn là hai cá thể riêng biệt không thể hoà hợp dù là theo bất kỳ khía cạnh nào.
Cung Phi xót xa cho Khả Phong, xót cho thâm tình của anh, lại xót cho số phận của cô gái bên cạnh.
Hắn có thể làm gì cho họ được đây?
Cung Phi đứng đó hồi lâu, vậy mà cả hai vẫn như kẻ câm. Chẳng ai mở miệng nói với ai một lời.
Hắn dằn lòng, buộc miệng lên tiếng.
-Đại tỷ...chị....
-Đừng gọi tôi là Đại tỷ, cũng đừng xem tôi là chị! Tôi.....không phải!
Khiết Tâm lạnh lùng cắt ngang lời hắn, dứt khoát chẳng hề có lấy một chút do dự.
Cung Phi thoáng sững người, Khiết Tâm ngày xưa mà hắn biết...thật sự đã chết chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ?
Nỗi đau lớn đến mức, có thể làm thay đổi cả một con người trong phút chốc hay sao?
Hắn hít một hơi thật sâu, có lẽ....theo lời Thuỵ Hi, tốt nhất vẫn là chiều theo ý của cô. Một lời phản bác, cũng đủ khiến tinh thần cô trở nên kích động.
-Bây giờ.....em đang nghĩ gì?
Kể từ ngày quen biết Khiết Tâm, thì đây là lần đầu tiên hắn xưng hô với cô như vậy. Thế nên ngượng miệng là điều không thể tránh khỏi.
Khiết Tâm hơi ngẩng mặt lên trời, khẽ nhắm mắt lại, nét mặt bình thản như chẳng có gì của cô càng khiến người khác thêm lo sợ.
-Nghĩ gì hả?
Cô cất giọng, rồi mở mắt nhìn trực diện với Cung Phi, đôi đồng tử từng chứa cả một trời thu tĩnh lặng bây giò mang một sự tăm tối đến rùng mình.
-Chỉ muốn làm sao có thể mất trí một lần nữa!
Dường như ở Khiết Tâm hiện tại, thứ tồn tại duy nhất trong cô, thứ duy nhất ẩn hiện trên cả nét mặt lẫn giọng nói của cô chỉ có một thứ.
Đó là tàn nhẫn!
Cô không còn một chút tham luyến nào với thâm tình này hay sao? Không còn tham luyến những con người cô đã từng quen, không còn nuối tiếc những tháng ngày thanh xuân đẹp đẽ đã cùng trải qua?
Một lời lạnh lùng, cô chỉ muốn quên đi tất cả?
Cung Phi thoáng chốc như lặng người.
Lần đầu tiên Khiết Tâm nhìn thẳng vào hắn lâu đến như vậy. Nhưng cảm giác hắn cảm nhận được ở cô, chỉ là bi thương tột cùng.
-Khiết Tâm....có thể nào nghe tôi nói một lần được không?
Cô lúc này lại nhìn về phía mặt nước tĩnh lặng, khoé môi cong nhẹ tạo nụ cười mơ hồ.
-Nếu là giải thích....thì tôi không muốn nghe!
Lạnh lùng buông lấy một câu, rồi lập tức xoay lưng bước đi.
Khiết Tâm....cô thật sự trở nên ngang ngược, cố chấp như vậy rồi sao?
Cung Phi nhíu mày nhìn theo bóng lưng của cô đang xa dần, hai tay vô thức siết lại.
-Thật sự một lời giải thích em cũng không thể nghe hay sao? Em lạnh lùng, vô cảm đến vậy?
Bước chân Khiết Tâm bỗng khựng lại, cô không hề xoay mặt nhìn hắn. Vậy mà thanh âm lãnh đạm vẫn cất lên.
-Vậy...anh chỉ cần trả lời cho tôi biết, một câu thôi.
Cung Phi thoáng khó hiểu, nhưng im lặng xem như đồng ý.
-Việc đó...anh căn bản đã biết đúng không?
Hắn như chưa kịp hiểu ý của Khiết Tâm cho lắm, thì cô hỏi lại một lần nữa.
-Về việc hôn ước của hai người đó....anh thừa biết rất rõ mà, phải không Phi?
Từng lời từng chữ của cô bỗng chốc mang một vẻ u uất, thống hận đến chua xót.
Cung Phi cảm tưởng như sắp không thể thở được, cổ họng phút chốc như nghẹn lại chẳng thể lên tiếng.
Hắn im lặng gật đầu, ngay lập tức Khiết Tâm chợt cười, nụ cười khổ sở, bi thương.
-Như vậy là đủ rồi...!
Dứt lời, bước chân lại tiếp tục di chuyển.
Cung Phi răng môi cắn chặt, cau mày nhìn bóng lưng mảnh mai của cô đang dần giãn cách với nơi hắn đứng.
Cô cứng đầu, cô cố chấp, cô ngang ngược. Tính cách hiện giờ chẳng khác gì với nam nhân mà cô đem cả sinh mệnh đặt trọn vào đó.
Một nỗi đau từ sâu trong tâm thức bất chợt dâng lên, chế ngự cả con tim lẫn lý trí của hắn.
Cung Phi bỗng chốc như kẻ mất hồn, hắn vô thức dẫm lên dấu chân của cô gái nhỏ trước mặt, từng bước từng bước đến gần bóng lưng nhỏ nhắn ấy.
Bàn tay hắn cơ hồ chẳng thể tự kiểm soát mà đưa ra, cô gái trước mặt hắn, liệu có thể nào một lần được chạm lấy?
Khiết Tâm thoáng sững người, đôi chân chẳng thể di chuyển khi bị một vòng tay ôm lấy thân người từ phía sau.
Tấm lưng cong cảm nhận một làn hơi ấm thân thuộc nhưng xa lạ đối với khoảng cách quá gần.
Cung Phi chẳng thể kiểm soát được bản thân, hắn tham luyến ôm lấy cô, tham luyến hơi ấm nơi cô vô cùng.
Đây là sai! Hoàn toàn là sai!
Khiết Tâm thoạt đầu có chút ngạc nhiên, mắt hơi căng tròn nhưng rồi lại điềm tĩnh nhanh chóng.
Nếu là cô của lúc trước, chắc chắn cô sẽ phản ứng cực mạnh, với một loạt hành động đáng yêu.
Nhưng cô của bây giờ, lại coi như chẳng có gì xảy ra. Lãnh cảm, vô tâm đến nỗi khiến ngươi khác phải nhói lòng.
Khiết Tâm không phản kháng, không cự tuyệt cái ôm bất chợt này.
Cô nhận ra tình cảm của Cung Phi dành cho cô, cô biết hắn rất để tâm đến cô.
Nhưng, tâm can cô lại chẳng hề có lấy một chút bận lòng đến chân tình đó của hắn.
Có một người yêu hắn, yêu bằng cả con tim trinh nguyên đỏ thấm. Yêu bằng cả tấm lòng, yêu đến hao mòn cả tâm can.
Vậy mà, hắn lại đi đuổi theo một kẻ như cô! Một kẻ....vô dụng, ngu ngốc.
Khiết Tâm hít một hơi thật sâu, lạnh lùng phun ra lời nói nhẹ như gió đêm khẽ lướt.
-Người yêu anh....anh không chọn. Anh lại chọn một người như tôi....Quả thật...anh cũng ngu ngốc chẳng khác gì tôi cả Cung Phi! Làm ơn...anh hãy ngưng chà đạp lên tình cảm của Triệu Bân...và ngưng chà đạp bản thân mình đi! Không đáng đâu!
Khiết Tâm nói mà chẳng có lấy một chút do dự, câu nói rành mạch, trơn tru như thể đã đọc qua một kịch bản.
Cung Phi nới lỏng vòng tay, thâm tình này của hắn hoàn toàn là một thất bại lớn nhất trong cuộc đời hắn.
Khiết Tâm nói đúng!
Chẳng có gì ngu ngốc hơn là đem lòng đi yêu một người chẳng yêu mình.
Đa tình luôn bị vô tình thương tổn.
Hoa rơi hữu tình lướt trên nước, nhưng nước lại chảy vô tình mặc kệ hoa!
Hoá ra, trên đời này điều mà con người sợ hãi nhất đó không phải là không có người quan tâm đến mình.
Mà điều đáng sợ nhất, đó là người mà ta để tâm đến, lại không có lấy một lần bận lòng đến ta!
Cung Phi khép chậm mí mắt, cảm nhận nỗi đau đang từng chút gặm nhấm tâm can.
Khiết Tâm lặng buông một lời, trước khi ngồi vào trong xe.
-Đưa tôi đi gặp Triệu Bân! Anh cũng nên....gặp cô ấy nhiều một chút! Triệu Bân, cô ấy là một cô gái tốt. Đánh mất tình cảm của cô ấy, chắc chắn sẽ là sai sót lớn nhất trong cuộc đời anh!
Cửa xe đóng sầm một cái, Cung Phi trong phút chốc sựt tỉnh.
Mí mắt hắn khép chặt ngăn khoé mắt nóng rát sắp đổ lệ, yết hầu khẽ trượt cố nuốt đau thương xuống tận lòng..
Hắn hít một hơi lấp đầy lồng ngực, rồi cũng chậm rãi vào trong dù lòng dạ hỗn độn không ngừng cuộn sóng từng cơn.
Khiết Tâm lại tựa đầu nhìn ra cửa sổ, tim cô xót xa chứ, lòng cô đau đớn nữa mà!
Cô nào có vô tình, nhẫn tâm đến vậy!
Nhưng điều duy nhất cô có thể làm cho Cung Phi, chỉ có thể là lạnh lùng, tàn nhẫn. Đối với thâm tình không có kết quả thế này, thì tàn nhẫn có lẽ là điều tốt nhất để đối phương một lòng từ bỏ.
Một dao cắt đứt ái tình bi luỵ sai hướng của hắn, chỉ mong muốn tâm lộ nơi hắn có thể rẽ lối mà đi đến với Triệu Bân. Cô ấy....đã để tâm đến hắn nhiều đến cỡ nào rồi cơ chứ!
.......
Xe dừng trước nhà hàng lớn Diamond, đây là nhà hàng mà Khiết Tâm đã cùng làm chung với Triệu Bân lúc trước. Cô bất đắc dĩ nghỉ việc kể từ khi bị Khả Phong bắt về làm vợ.
Khiết Tâm bước xuống, đưa mắt nhìn vào nhà hàng qua những tấm kính trong suốt.
Hình ảnh lần đầu tiên chạm mặt với Khả Phong vô thức hiện lên, bao nhiêu hình ảnh liên quan đến anh thi nhau quấy phá khiến đầu óc có phần choáng váng.
Thoáng thấy đôi chân của Khiết Tâm có phần loạng choạng không vững, Cung Phi vừa muốn bước đến đỡ lấy cô, nhưng lại bị sự lạnh lùng nơi cô làm cho chùn bước.
Cô đẩy cửa bước vào, những tiếng chào hiếu khách từ nhân viên đồng thanh cất lên. Và trong đó, có cả tiếng của Triệu Bân.
-Cậu....tại sao ở đây?
Triệu Bân thảng thốt kêu lên khi vừa nhìn thấy ai kia đang từ từ bước vào, khi đến gần rồi cô lại càng thêm hoảng hốt khi nhìn thấy sắc diện tồi tệ của Khiết Tâm.
-Sao vậy?....có chuyện gì? Cậu sao thế này hả? Trả lời đi!
Khiết Tâm nét mặt như vô hồn cười nhẹ như không, bàn tay khẽ đặt lên vai Triệu Bân, xoa xoa không ngừng.
-Chỉ buồn một chút thôi, không có gì! Nhớ cậu...nên đích thân đến tìm cậu!
Triệu Bân thoáng nhăn mày thương cảm nhìn lấy bạn của mình, chắc chắn đã có chuyện không hay. Còn cố tỏ ra mạnh mẽ!
Bỗng dưng một âm thanh dõng dạc cất lên làm hỏng cuộc đối thoại của hai cô gái nhỏ.
-Nè! Vẫn còn đang trong giờ làm việc đó!
Ra là người quản lý nhà hàng, anh ta trông thấy Triệu Bân nói chuyện riêng với Khiết Tâm nên mới nhắc nhở.
-Hết giờ làm việc rồi!
Một thanh âm trầm mặc vang nhẹ, nhưng lại có vẻ đầy tính quyết định.
-Đứa khốn kiếp nào.....
Tên quản lý vừa muốn mở miệng ra chửi mắng, nhưng khi trông thấy ai đang bước vào liền im bặt, co người lại vài phần.
-Lão...Lão Nhị...!
Anh ta run đến không giữ nổi giọng, khi biết mình đã lỡ miệng dám to gan chửi mắng một người.
Cung Phi thong thả bước đến, hai tay yên vị trong túi quần dáng vẻ cao ngạo không lẫn đi đâu được.
-Cô Mã...chẳng hay có thể tan làm được chưa?
Giọng nói trầm mặc vốn có của hắn như lắng xuống, khàn đi môt chút lại pha thêm sự lãnh đạm rùng mình khi đang muốn đe doạ một ai đó.
-Dạ...dạ được!
-Vẫn tính đủ giờ công?
Cung Phi nhướng mày, nhíu nhẹ đuôi mắt.
-Dạ....đủ...tính đủ...!
Tên quản lý luống cuống cả tay chân mà lấp ba lấp bấp, đổ cả mồ hôi con mồ hôi mẹ.
Cung Phi cười nhếch môi, rồi quay sang nhìn lấy Triệu Bân, cằm hơi hất nhẹ ngụ ý "Xong rồi".
Triệu Bân phút chốc như ngẫn người, lần trước vừa mới bạo gan hôn hắn, bây giờ liền phải đối mặt. Không thể không ngượng chín mặt lẫn xấu hổ tột cùng.
-Đi thôi!
Khiết Tâm bất thình lình nắm lấy tay Triệu Bân lôi ra phía cửa.
-Khoan..đã! Chờ tớ lấy balo!
Triệu Bân thốt lên rồi vội chạy vào trong, mang balo trở ra, cùng họ bước khỏi nhà hàng.
Cô lén đưa mắt nhìn lấy bóng lưng cao ráo của nam nhân phía trươc, không nhịn được bèn thì thầm với Khiết Tâm.
-Nè! Tới bây giờ mới biết Cung Phi được gọi là Lão Nhị....nghe lạ quá!
Khiết Tâm dù lòng dạ đang sầu não đến muốn khóc, vạy mà vẫn bị cô bạn này làm cho buồn cười.
Quả thật, tâm tình cô ấy dành cho Cung Phi đã quá sâu nặng rồi!
-Tối nay....tớ sang nhà cậu ngủ..có được không?
Khiết Tâm lên tiếng hỏi, làm Triệu Bân tròn mắt ngạc nhiên.
Đi đến mở cửa xe, kéo Triệu Bân ngồi vào trong chẳng thèm đợi cô ấy trả lời.
Cung Phi thở dài, đóng cửa rồi cũng ngồi vào cầm lái.
Xe lăn bánh, hướng đến nhà của Triệu Bân.
-Có phải cậu....l
Triệu Bân căng mặt, lo sợ nhìn Khiết Tâm.
-Tớ nhớ lại rồi.... tất cả! Nhớ lại tất cả không sót một thứ!
Khiết Tâm ngẩng mặt, nở nụ cười tươi tắn vô cùng.
Không đúng! Nét mặt này của cô hoàn toàn chỉ là cái mặt nạ giỏi che đậy cảm xúc.
-Cậu....không sao chứ? Đừng cười như vậy...! Thà là cậu khóc...tớ còn yên tâm hơn khi cậu cố cười thế này!
Triệu Bân môt tay áp đặt lên bên má của Khiết Tâm, lo lắng không ngừng, cả giọng của cô cũng run run.
Khiết Tâm thở hắc một cái, rồi dựa người ngã ra sau, mắt nhìn xa xăm.
-Tớ không khóc nữa!....Nhất định sẽ không khóc!
Sự chịu đựng này của Khiết Tâm một lúc càng khiến Triệu Bân và Cung Phi sợ đến căng cả thần kinh.
Tận cùng của nỗi đau, là khi trong lòng muốn khóc mà khoé miệng vẫn phải cố cười.
Là khi tâm can đã tan nát, mà vẫn cố tỏ ra là nguyên vẹn.
Khiết Tâm, chính là đang nằm dưới đáy tận cùng của thống khổ.
Triệu Bân nghiêng đầu nhìn cô, bàn tay siết chặt tay cô không buông, hai khoé mắt đỏ hoe sắp khóc.
-Cậu....nghe tớ nói được không....
-Nếu là liên quan đến việc đó....thiết nghĩ....tớ đây không muốn nghe!
Khiết Tâm ngang ngược cắt lời, sự vô tình, tàn nhẫn này của cô phút chốc khiến Triệu Bân như bị sốc.
Bao nhiêu năm quen biết, gắn bó bên nhau. Khiết Tâm là dạng nguòi thế nào cô hiểu rất rõ.
Ấy vậy mà hiện giờ, đến cả cô cũng sắp không nhận ra cô ấy!
Tổn thương quả là có sức mạnh làm thay đổi cả một con người.
Triệu Bân mím môi, vô tình đưa mắt trông thấy ánh nhìn của Cung Phi trên gương chiếu hậu.
Hắn vẫn là đang nhìn cô gái bên cạnh cô, một lòng hướng về cô ấy!
Bất giác bốn mắt chạm nhau qua tấm gương, Triệu Bân thoáng giật mình muốn quay đi né tránh.
Nhưng chợt Cung Phi nhắm mắt một cái, lắc đầu thật nhẹ. Ngón tay trỏ đưa lên miệng ám chỉ "Không nên nói gì".
Triệu Bân hiểu ra, chẳng qua là do Khiết Tâm quá đau lòng, quá sốc trước những bi kịch đã xảy ra. Nên cô tạm thời chẳng thể chấp nhận được bất cứ lí do gì.
Vả lại, thần trí cô cũng không được tỉnh táo sau một loạt sang chấn tâm lý cùng triệu chứng trầm cảm nặng nề. Cô hoàn toàn cố thủ ý nghĩ cho riêng bản thân, bác bỏ toàn bộ ý kiến bên ngoài tác động đến. Tạo một vỏ bọc riêng biệt không muốn tiếp xúc với ai.
Xe gần đến nơi, bất chợt Khiết Tâm reo lên "Dừng xe" khi chạy ngang một hiệu thuốc.
-Đợi một chút!
Khiết Tâm nhanh chóng mở lấy cửa xe mà băng qua đường đi đến hiệu thuốc, mua thứ gì đó.
Trong lòng Cung Phi lẫn Triệu Bân bỗng dấy lên một nỗi sợ chạy lạnh cả sóng lưng.
-Xong rồi! Đi thôi!
Khiết Tâm ngồi vào xe, miệng nhoẻn cười.
-Em mua cái gì thế?
Cung Phi không nén được lo lắng mà buộc miệng cất giọng!
Cách xưng hô thay đổi đột ngột của hắn trong chốc lát khiến Triệu Bân căng mắt ngạc nhiên.
Cung Phi, hôm nay hắn lại gọi Khiết Tâm là "em" hay sao!
Đối với cô, hắn chẳng một lần gọi lấy cô như vậy! Hắn lúc nào cũng bất công với cô bằng tất cả sự vô tình mà hắn có.
-Không có gì! Chỉ vài viên thuốc nhức đầu!
Khiết Tâm cầm vĩ thuốc đưa đưa lên trước, Cung Phi nghiêng đầu nhíu mày, có lẽ...hắn đã quá lo xa rồi!
Triệu Bân cố nén tổn thương, quay sang nhìn Khiết Tâm.
-Nhà tớ có thuốc, cần gì phải mua chứ?
-Tớ làm sao biết nhà cậu có! Nhớ đến thì mua thôi!
Khiết Tâm cười cười, tay nhét vĩ thuốc vào túi áo khoác. Ánh mắt có phần tối lại, khoé môi chùn xuống.
Nét mặt đó của cô, trong phút chốc chẳng có ai nhìn thấy.
......
-Được rồi! Anh trơ về đi, cảm ơn nhiều!
Khiết Tâm đứng đó cúi đầu với Cung Phi, hắn đưa vali cho cô, nhẹ gật đầu đáp trả mà lòng dạ nặng trĩu.
Triệu Bân quan sát nét mặt của hắn, tâm tư rối loạn cố gượng cười.
-Có em trông cô ấy! Đừng lo!
Cung Phi đứng đó lặng im nhìn theo bóng dáng hai cô gái nhỏ khuất dần, hắn thở dài não nề, chợt điện thoại trong túi rung lên khiến hắn tỉnh táo.
-Thuỵ Hi!...
Cửa miệng vô thức thốt lên khi nhìn thấy tên người gọi, bên kia đầu dây, giọng Thuỵ Hi có vẻ cũng rất lo lắng.
-Mọi chuyện sao rồi?
-Có vẻ ổn...mà cũng có vẻ không!
Cung Phi tay che lấy mặt khổ sở trả lời, khiến Thuỵ Hi khó hiểu.
-Cậu đang nói cái quài gì vậy Phi? Đừng làm tôi loạn thêm, một mình ông thần ở đây đủ làm tôi chết lên chết xuống rồi. Khiết Tâm...cô ấy thế nào?
-Cô ấy...vẫn cố chấp, không muốn nghe bất kì lời nói nào... Nhưng...Lão đại...anh ấy sao rồi?
Cung Phi chợt nghe thấy tiếng Thuỵ Hi bên kia thở dài.
-Lão đại của cậu....điên loạn tự nãy đến giờ. Tôi bị ông thần này quay chẳng khác nào cái chong chóng! Trông chẳng khác gì trông trẻ! Mệt chết tôi rồi đây!
-Còn bây giờ....anh ấy...
-Ngủ rồi!
Thuỵ Hi xen vào, khiến Cung Phi sững sốt.
-Ngủ?
Thuỵ Hi bên kia lúc này ngồi vắt chân ngã người ra ghế sofa, vẻ mặt khốn khổ đến tội.
-Tôi khó khăn lắm mới cắm được mũi kim vào tay anh ta đấy! Chẳng khác gì hai thằng đàn ông đè nhau vật lộn! Không ra thể thống gì.... giờ thì ngủ như chết rồi! Không cần lo!
Cung Phi ngớ người một lúc, ra là Khả Phong bị Thuỵ Hi tiêm thuốc an thần.
Cũng phải thôi, đành làm vậy mới giúp được anh bình tĩnh một chút. Cứ kiểu này, không khéo rồi ai cũng điên lọan lên cả cho xem.
-Thuỵ Hi...phiền cậu đêm nay ở lại trông chừng Lão đại giúp tôi.
-Hả! Cái gì! Cả đêm ư!...Phi...cậu không về sao? Đưa Khiết Tâm đi đâu đấy....Alo...nghe tôi nói không thằng khốn này....
Thuỵ Hi nổi cáu mà hét toáng lên, nhưng Cung Phi nào có nghe khi hắn đã buông điên thoại xuống, rồi lạnh lùng cúp máy.
Hắn ngước mắt nhìn lên trên căn hộ ở lầu hai, thở dài mệt mỏi.
Hắn hoàn toàn không thể không bận lòng đến cô ấy! Không thể vờ như không quan tâm, không lo lắng!
Đêm nay, Cung Phi hắn ngồi yên trong xe, lẳng lặng ở đây chỉ để trông chừng một người.