Tiêu Trình tỉnh giấc trong hương thơm của đồ ăn, ý thức còn chưa hoàn toàn khôi phục, hắn trước tiên theo bản năng mà hít một hơi, phát hiện trong phòng ngập mùi trứng gà cùng bơ đang được nướng, tỏa ra mùi vị mê người, mà mùi vị này hắn không thể quen thuộc hơn, bởi vì từ năm đầu tiên hắn quen Quan Lăng, mỗi khi sinh nhật hắn Quan Lăng đều tự mình nướng cho hắn bánh phô mai mật ong.
Lần đầu tiên là vì hai người không có tiền, bánh ga tô sáu tấc bơ bày bán trong tủ kính đại khái sẽ tiêu hết một tuần sinh hoạt phí của bọn họ, nhưng trong phòng cha mẹ Tiêu Trình có lò nướng, Quan Lăng đi nghiên cứu, nhận ra rằng nếu tự mình làm thì tiền nguyên liệu chỉ bằng một phần năm so với cái bánh kia.
Những năm sau đó, hai người không còn thiếu tiền mua bánh nữa, vậy nhưng thói quen làm bánh sinh nhật này của Quan Lăng vẫn lưu lại, mà tay nghề làm bánh của anh cũng vì vậy mà ngày càng tốt.
Tiêu Trình chậm rãi mở mắt ra, đưa tay che ánh đèn chói mắt, men say khiến suy nghĩ của hắn trở nên vô cùng chậm chạp, nhưng hắn vẫn vô cùng chắc chắn, mình nhất định lại đang nằm mơ, Quan Lăng sao có thể sẽ lại làm bánh cho hắn, từ một tháng trước, hắn đã đánh mất táo nhỏ của mình rồi...
Mặc dù trong lòng đã nhận định đây chỉ là mộng cảnh hư ảo, nhưng có lẽ thâm tâm Tiêu Trình cũng không muốn tỉnh lại, mấy ngày nay hắn ngủ rất không yên giấc, có thể ngủ mà mơ gặp được Quan Lăng chính là chuyện tốt có thể gặp không thể cầu, hắn rất quý trọng cơ hội không dễ có này.
Hắn chống tay ngồi dậy, ánh mắt nhìn vào nhà bếp qua cửa kính mờ, gắt gao nhìn theo bóng người bận rộn trong phòng bếp.
- --
Kỳ thực từ hơn một tháng trước, cũng có thể là sớm hơn, Tiêu Trình đã phát hiện ra đoạn hôn nhân này giữa hắn và Quan Lăng tựa hồ có chút vấn đề.
Thời gian hai người ở chung quá ít, nói chuyện tâm sự tựa hồ trở thành việc có cũng được mà không cũng chả sao, hắn không nhớ rõ từ lần cuối cùng hắn dắt tay Quan Lăng chậm rãi tản bộ đến giờ đã là bao lâu, cùng ngồi một bàn dùng cơm đã là từ bao giờ, hắn thậm chí còn không biết đối phương gần đây đóng phim ở đâu, cần đi bao lâu, lúc nào có thể về nhà.
Phát hiện điều ấy khiến Tiêu Trình rất kinh hoảng, hắn hẹn Quan Lăng, dành được một ngày rảnh rỗi, cùng Quan Lăng đi chợ, làm cơm, như bọn họ đã từng thường làm vậy, đồng thời ở nhà cả ngày, nhưng hắn rất nhanh đã phát hiện, hai người không thể tìm được đề tài chung, bọn họ đều quá mức bận rộn, bận đến độ trừ công việc của mình thì những việc khác đều chỉ biết rất ít, không thể tán gẫu, bầu không khí rất nhanh đã trở nên lúng túng.
Cuối cùng vẫn là điện thoại từ trợ lý của Tiêu Trình đánh tan sự lúng túng này, trợ lý ở đầu dây bên kia có chút nóng vội trình bày rằng công ty đột nhiên gặp vấn đề, Tiêu Trình yên lặng nghe mấy phút, đứng lên có chút xin lỗi mà nhìn về phía Quan Lăng, Quan Lăng rõ ràng có tiếc nuối nhưng chỉ một thoáng đã biến mất, anh rất nhanh đã đứng lên, lấy áo khoác thay Tiêu Trình, như việc một người yêu khéo léo nên làm, cười nói: "Bận việc thì đi trước đi, công việc quan trọng hơn."
Một khắc đó Tiêu Trình đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, hắn muốn hôn nhẹ Quan Lăng, nói cho đối phương hay đối với hắn nào có công việc nào quan trọng bằng người yêu, nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng hắn lại có chút do dự, sợ rằng Quan Lăng cảm thấy hắn là người không ôm chí lớn, trong phút do dự thì xe trợ lý đã đến, hắn chỉ kịp vội vã ôm Quan Lăng một chút, rất nhanh đã đi ra ngoài.
Chỉ cần thêm chút nữa, hắn nghĩ, kỹ thuật công ty đang nghiên cứu rất nhanh sẽ có thành quả, chờ công ty đi vào quỹ đạo, Quan Lăng sẽ không cần tiếp tục khổ cực như vậy, đến lúc đó hắn lại dành ra chút thời gian cho Quan Lăng, giải quyết vấn đề của hai người họ.
Hạng mục vốn dĩ sẽ được công bố vào nửa tháng sau, Tiêu Trình vì muốn chia sẻ niềm vui vào sinh nhật Quan Lăng mà kéo công ty cùng toàn bộ đoàn đội nghiên cứu làm việc suốt đêm vài tuần, rốt cục chuẩn bị đầy đủ mọi số liệu cùng dữ liệu, vì muốn dành cho Quan Lăng một phần kinh hỉ, hắn không tiết lộ chút gì với anh, thậm chí còn nhịn không gửi tin nhắn chúc mừng đúng 12 giờ đêm như trước kia.
Hai tư giờ trước khi sản phẩm được công bố, hắn cơ hồ không ngừng họp với các bộ ngành, làm những chuẩn bị cuối cùng, bảo đảm lúc tuyên bố sẽ không có sơ hở nào.
Mà khi đại biểu công ty diễn thuyết xong, vấn đề đầu tiên phóng viên hỏi lại là ___ "Tiêu tổng có thể đứng ra nói về tin đồn bao nuôi rộ lên trên Internet ngày hôm qua không?"
Tiêu Trình ngây ngẩn cả người, một đám quản lý cấp cao tự tin đằng sau cũng ngẩn người theo.
Công ty Tiêu Trình tên là "Khoa học kỹ thuật quả cam", định hướng của công ty là về công nghệ mạng, công ty phát triển đến giờ đã đạt quy mô trăm người, phần lớn đều là chuyên gia về phương diện trí tuệ nhân tạo hay kỹ thuật mạng, vẫn chưa có ban quan hệ xã hội,cũng không có ai trong giai đoạn quan trọng của công ty còn lên mạng tra tin ngồi lê đôi mách của dân chúng.
Tiêu Trình dừng họp báo, bỏ ra gần mười phút để tìm hiểu chuyện đã xảy ra trên mạng, nhìn thấy từng lời nhục mạ kia, gương mặt hắn đã trắng bệch vì tức giận.
Lúc gọi điện thoại cho Quan Lăng, tay hắn run bần bật, nhưng một lần rồi hai lần, lần nào đáp lại hắn cũng là một giọng nữ máy móc, không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể gọi cho Triệu Cầm Cầm.
Đối với người muộn một ngày mới biết hỏi chuyện, Triệu Cầm Cầm đương nhiên không cho hắn sắc mặt tốt, chỉ bỏ lại một câu "Quan Lăng đi rồi" rồi cúp điện thoại.
Phó tổng biết quan hệ của hắn cùng Quan Lăng gõ cửa tiến vào, thập phần lo lắng hỏi hắn xem có tiếp tục họp báo không, Tiêu Trình nghiến răng gật đầu.
Hắn không trực tiếp trả lời câu hỏi của phóng viên kia, mà gọi bảo an mời đối phương ra ngoài, cũng đặt giới hạn, chỉ cho bọn họ đặt những câu hỏi xung quanh sản phẩm công ty.
Sau khi trả lời xong các câu hỏi của phóng viên, màn hình lớn lần thứ hai sáng lên, Tiêu Trình vẫn làm như kế hoạch ban đầu, công bố ý nghĩa cái tên "Quả cam" này, cùng với tên người đầu tư công ty __ Quan Lăng.
Đây là món quà sinh nhật 30 tuổi hắn muốn tặng cho Quan Lăng, đủ để gánh đỡ kinh tế cho cả hai, khiến hắn trở thành một người yêu có sự nghiệp thành công, cùng với một lời cảm ơn cho gần tám năm qua.
Chỉ là hắn vạn vạn không ngờ tới, mọi điều hắn chuẩn bị chưa kịp đưa cho Quan Lăng xem thì anh đã lựa chọn rời đi.
Một tháng này, Tiêu Trình đã suy nghĩ rất nhiều, cũng rõ bản thân đã sai bao nhiêu. Hắn đã luôn muốn tặng lại cho Quan Lăng, người đã vì hắn mà trả giá tất cả, muốn đứng sau chống đỡ cho Quan Lăng như Quan Lăng đã từng đối với hắn, làm một người yêu thành thục có thể chăm sóc đối phương, để Quan Lăng có thể yên tâm dựa vào.
Mà cho tới hôm nay hắn mới hiểu được, điều Quan Lăng muốn chưa từng là những thành quả đó, không phải thành công trong sự nghiệp của hắn, càng không phải tiền tài vật chất, mà là chính hắn, nhưng hắn lại theo đuổi những danh lợi kia, bỏ quên điều quan trọng nhất, người hắn yêu, Trái Táo Nhỏ của hắn.
- --
Trong lúc hoảng hốt, cửa phòng bếp bị đẩy ra, Tiêu Trình cứ như vậy nhìn Quan Lăng bưng một cái bát lớn ra khỏi phòng bếp, từng bước một đi tới trước mặt hắn.
Quan Lăng tựa hồ cũng không ngờ Tiêu Trình sẽ tỉnh lại, bốn mắt nhìn nhau lộ rõ luống cuống, nhưng anh rất nhanh hắng giọng một tiếng để mình bình tĩnh lại rồi bưng bát tới khay trà: "Sao em uống nhiều rượu vậy? Anh nấu cho em chút cháo, ăn chút cho ấm dạ đã, buổi tối mà ăn bánh sẽ có chút ngấy, để mai hẵng ăn."
Tiêu Trình lúc này mới phát hiện sắc trời bên ngoài đã mờ sáng, mộng ngày hôm nay có vẻ đặc biệt chân thực, hắn nhịn không được nắm chặt tay Quan Lăng, kéo anh vào lồng ngực mình, gần như thô bạo mà hôn lên môi đỏ khẽ nhếch.
Quan Lăng bị hành động đột ngột của Tiêu Trình dọa hết hồn, mãi đến tận khi đối phương mạnh mẽ xâm chiếm vòm miệng mình, anh mới nhớ tới giãy dụa, nhưng anh càng khước từ, Tiêu Trình lại càng ôm chặt, cơ hồ khiến anh không thở nổi.
Quan Lăng bất đắc dĩ chỉ có thể thoáng dùng lực, cắn lên môi Tiêu Trình một cái: "Tiêu Trình!"
Dứt lời, Tiêu Trình như bị sét đánh mà run người, sau đó trong mắt tràn đầy khó tin mà nhìn người đàn ông trước mặt mình.
Quan Lăng muốn nói gì đó, mở miệng lại bị Tiêu Trình giành trước một bước: "Đau... Đây không phải mơ sao?"
Tiêu Trình ngơ ngác nói xong, giơ tay xoa lên chỗ bị cắn ở môi, trước khi Quan Lăng phản ứng lại hắn đã đỏ cả vành mắt.
Khoảnh khắc Tiêu Trình rơi nước mắt, Quan Lăng như gặp phỏng mà đứng bật dậy, sau đó nhanh chóng ngồi xổm trước sofa, tay chân luống cuống lau đi những giọt nước mắt kia, gấp đến độ quên cả dùng giấy ăn đang cầm trong tay.
"Xin lỗi, xin lỗi em, Tiêu Trình, anh không biết nên làm gì nên mới ra ngoài một chút, xin lỗi." Quan Lăng tùy ý người đàn ông kia lần thứ hai mất khống chế mà ôm chặt mình, vai áo rất nhanh đã thấm ướt một mảnh.
Quen biết chín năm, kết hôn bảy năm, nhưng đây là lần đầu tiên Quan Lăng thấy Tiêu Trình rơi lệ, Tiêu Trình vùi đầu trên vai anh, âm thanh nghẹn ngào mà nỉ non gì đó, phải mấy lần Quan Lăng mới nghe được, Tiêu Trình nói: "Đừng bỏ em, em biết sai rồi."