Quan Lăng tỉnh lại thì trời đã tối sầm, Tiêu Trình nửa nằm trên giường làm việc, hắn tùy ý để laptop trên chăn, tư thế có chút chưa quen.
"Cầm thú!" Quan Lăng đỡ hông mình, không nhịn được mà lẩm bẩm một câu.
Tiêu Trình đóng máy lại, đưa tay vào trong chăn xoa xoa thay anh, sáng suốt mà không nhận câu vừa rồi: "Có đói không? Lúc sáng về em có mua vài thứ, giờ xuống ăn nhé?"
Quan Lăng tùy ý gật gật đầu, lại ngáp một cái, thấy Tiêu Trình cất laptop liền hỏi: "Sao em không sang thư phòng làm việc?"
"Làm ở đây thì được ngắm anh mà." Tiêu Trình đứng dậy, đến tủ quần áo tìm áo ngủ cho Quan Lăng, tự mình cũng vừa thay vừa nói, "Trước nay dành thời gian công tác thay vì ở bên anh, bây giờ là thời điểm trả lại rồi, công ty hiện tại về cơ bản đã ổn định, hạng mục cũng đưa vào hoạt động, sau này mặc kệ anh đi đóng phim ở đâu em cũng đi theo bồi anh, nói với anh em đến làm trợ lý cũng không phải đùa giỡn."
Với vị trí của Quan Lăng, công ty chỉ phân cho anh một trợ lý, mà Tưởng Niệm cũng không phải không được việc, chỉ là người ta là con gái, Quan Lăng sẽ không chuyện gì cũng sai cô ấy đi làm, hai người trong đoàn phim lại ở hai chỗ khác nhau, không cách nào chăm sóc cẩn thận.
Kỳ thực, cho dù Triệu Cầm Cầm không nói gì thì Tiêu Trình cũng sớm dự định ngày sau phải đi theo Quan Lăng.
Tiêu Trình nhanh chóng hâm lại bữa tối cho hai người, vừa ăn vừa nói lại kế hoạch của mình cho Quan Lăng nghe, Quan Lăng nghe xong vẫn có chút do dự: "Em một thời gian dài không tới công ty, thực sự không có vấn đề gì sao?"
"Các ngành đều có lãnh đạo phụ trách, có vấn đề gì đều có thể giải quyết, lại mở họp qua video định kỳ, nếu thực sự có chuyện không giải quyết được thì em lại về công ty." Tiêu Trình sờ sờ tay trái Quan Lăng, "Được rồi, cứ quyết định vậy đi, anh không cần lo về phía công ty, cơm nước xong hai ta đi đặt vé."
- --
Biết được Quan Lăng thứ hai sẽ vào đoàn phim, không ai có thể cao hứng bằng Triệu Cầm Cầm, cô có linh cảm, bộ phim này có thể khiến Quan Lăng hồng lên, thực lực Quan Lăng tích lũy nhiều năm rốt cục cũng có nơi để phát huy triệt để.
Vì thế, Triệu Cầm Cầm bỏ hết công tác trên tay, cố ý dành chút thời gian tới đoàn phim theo Quan Lăng.
Đạo diễn của đoàn phim này cũng có danh tiếng cực tốt trong giới, phim của người này luôn đảm bảo tỉ lệ người xem, thêm vào lần này nam nữ chính đều thuộc phái thực lực, nhân phẩm cũng tốt, đóng phim cùng bọn họ, Quan Lăng có thể đạt được chút thành tựu.
Nhưng tâm tình tốt của Triệu Cầm Cầm chỉ kéo dài cho đến khi tới sân bay, lúc nhìn thấy Tiêu Trình, nụ cười trên mặt cô bỗng cứng lại, nhưng vẫn ôm hi vọng, hỏi:"Ông chủ Tiêu đến tiễn Quan Lăng sao?"
Tiêu Trình ôm Quan Lăng, như là không nhìn ra vẻ không hoan nghênh trên mặt Triệu Cầm Cầm: "Tôi vào đoàn phim cùng anh ấy."
Quan Lăng cũng rõ vì sao Triệu Cầm Cầm không vui, lấy vị trí của anh, còn xa mới có thể đạt đến trình độ mang người thân vào phim trường, nhưng so với cái nhìn đánh giá của người ngoài, anh lại càng không muốn bị tách khỏi Tiêu Trình, vì lẽ đó chỉ có thể cười hối lỗi với Triệu Cầm Cầm.
Còn Tưởng Niệm thì đúng là người trẻ, không hiểu nhiều mấy thứ vòng vèo như vậy, chỉ đến hỏi thăm Tiêu Trình vài câu.
Triệu Cầm Cầm bực mình cả đường đi, đến nhưng không phải đến nơi mà cả tinh thần dẫn Quan Lăng đi gặp người cũng không có, nữ chính là Phong Ngọc, cùng công ty với Quan Lăng, nói đến thì Quan Lăng còn vào công ty sớm hơn cô hai năm, người đại diện của cô cũng quen biết Triệu Cầm Cầm, nhìn thấy Quan Lăng liền cười: "Vẫn nghe Cầm Cầm nhắc đến cậu, lần này rốt cục cũng có cơ hội nhìn thấy người thật, cậu so với tôi nghĩ còn trẻ tuổi đẹp trai hơn ấy."
"Anh Lục quá khen." Quan Lăng bắt tay Lục Kỳ Vĩ, lại hỏi thăm Phong Ngọc một chút, còn chưa kịp nói gì thêm liền thấy đạo diễn đưa nam chính cùng nữ hai tới đây.
Thừa dịp bọn họ còn cách một đoạn, Triệu Cầm Cầm nhỏ giọng nhắc nhở Quan Lăng, nghe nói cô nữ hai này gia đình có chút bối cảnh, tiến vào giới giải trí là đùa vui, lần này cũng mang tâm tư mà vào đoàn phim này, cậu chú ý một chút, loại tiểu thư này bình thường đều khó hầu hạ.
Nữ hai này trong kịch bản chính là một đại tiểu thư kiêu căng, mang trạng thái đối địch với vai nam ba Quan Lăng đóng, có không ít màn đối diễn.
Quan Lăng chỉ kịp nhanh chóng gật đầu, ba người kia đã đi tới trước mặt.
Đạo diễn đã từng hợp tác với nghệ sĩ dưới tay Triệu Cầm Cầm, cũng có quen đạo diễn Trần, thêm vào việc thấy biểu hiện trước ống kính của Quan Lăng không tồi, lúc này mới để anh vào đoàn, gặp cũng chỉ định hỏi thăm một chút rồi tâm tư đều đặt lên vai nữ chính.
Mà vị nữ hai kia, con mắt như đặt qua đầu, cả liếc cũng không thèm liếc Quan Lăng, anh cũng không quá để ý, chỉ theo sau Triệu Cầm Cầm, nghe đạo diễn giảng qua cho bọn họ một chút trước khi khởi động máy.
Một lát sau, nữ hai đại khái cảm thấy tẻ nhạt, bắt đầu nhìn xung quanh, tầm mắt liếc đến Tiêu Trình thì sáng ngời: "Anh là... Tiêu Trình? Tôi thường nghe cha tôi nhắc đến anh."(*)
Tiêu Trình chỉ lạnh nhạt đối với phát hiện của cô ta: "Thật xin lỗi, cho hỏi lệnh tôn là?"
"À, quên chưa tự giới thiệu, tôi là Tề Đồng Thụy, cha tôi là Tề Tùng của Tư bản Lục Sơn."
Trước đây Tư bản Lục Sơn vẫn có ý muốn đầu tư vào Quả Cam, cũng mấy lần phái người tới bàn bạc cùng Tiêu Trình, hắn còn có ấn tượng, thế nhưng không có ý định chấp nhận ý định đầu tư của đối phương, liền cũng không ra vẻ thân thiện, chỉ gật gật đầu: "Ra là Tề tiểu thư."
Đạo diễn ngày thường không chú ý tin lề đường, thấy Tề Đồng Thụy nói chuyện với Tiêu Trình còn tưởng hắn là nhân viên công ty nhà ai, thấy tướng mạo hắn lại không tệ lắm, hỏi: "Tiểu Đồng, vị này là bằng hữu của cô sao?"(**)
Triệu Cầm Cầm và Quan Lăng nghe vậy đồng thời cau mày, Triệu Cầm Cầm vì không muốn Tiêu Trình bị người chú ý, mà Quan Lăng là vì phát hiện Tề Đòng Thụy và Tiêu Trình dựa vào nhau rất gần.
Tiêu Trình tựa hồ cũng chú ý tới khoảng cách của bọn họ có vấn đề, ngay lập tức nhích về phía Quan Lăng: "Đạo diễn Vương, tôi là trợ lý của Quan Lăng,Tiêu Trình."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Triệu Cầm Cầm lập tức hòa hoãn rất nhiều, sắc mặt Tề Đồng Thụy có chút biến đổi, đạo diễn cũng không rõ vì sao, nghe hắn nói mình là trợ lý liền không tiếp tục nói thêm gì nữa, lại nói với Triệu Cầm Cầm: "Các cô vừa mới tới nhỉ? Trước về khách sạn nghỉ ngơi một lúc, buổi tối mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm."
Mặc dù Quan Lăng chỉ là nam ba nhưng phần diễn cũng coi như xuyên suốt toàn bộ phim, thời gian ở trong đoàn sẽ không ngắn, Triệu Cầm Cầm rõ mọi người sớm hay muộn cũng sẽ biết thân phận Tiêu Trình, nhưng ít ra hắn đã tự nói mình là trợ lý, trước mắt không có vấn đề gì, lấy tính tình của vị đạo diễn này ra nói, sau này biết rồi cũng sẽ không sao.
Trên đường về khách sạn, Tiêu Trình giải thích cho Quan Lăng rằng mình cùng Tề Tùng có vài lần bàn bạc công việc, cũng luôn nhấn mạnh hôm nay là ngày đầu tiên hắn thấy mặt Tề Đồng Thụy.
Quan Lăng nghe xong thì nhíu mày: "Anh cũng không hỏi mấy cái này."
"Không phải là em đang thẳng thắn khai báo sao?" Tiêu Trình chả kiêng kị Tưởng Niệm với Triệu Cầm Cầm còn đang đi theo, tự nhiên dắt tay Quan Lăng, "Cái cô Tề Đồng Thụy gì đó xem ra không dễ ở chung, em sợ anh có gì tủi thân, nếu như cô ta bắt nạt anh, anh cũng đừng nhịn, ông xã sẽ thành chỗ dựa của anh."
"Khụ, khụ, khụ..." Tưởng Niệm yên lặng nghe, đến chữ "ông xã" thì sặc cả nước, ho một hồi mới chậm rãi dừng.
Quan Lăng thẹn quá hóa giận, đạp mạnh Tiêu Trình một đạp: "Ở bên ngoài thì đừng có nói linh tinh!"
Tiêu Trình liền ủ rũ cúi đầu, giả bộ oan ức: "Em không nói linh tinh mà, chúng ta rõ ràng có quan hệ hợp pháp..."
"Tiêu Trình!" Quan Lăng trừng hắn.
"Được rồi, thật tình, em biết anh hay ngượng, không chịu gọi em là ông xã, vậy để em gọi anh là được chứ gì?" Lúc này bốn người vừa vặn đi tới khách sạn, Tiêu Trình lại nói, "Ông xã, buổi tối em muốn ngủ cùng anh, không thì em sẽ sợ."
Lần này Triệu Cầm Cầm nhịn không nổi mà nổi da gà đầy mình.
Cô cảm thấy mình nên thu hồi lại lời nói lúc trước, cô không nên nói Tiêu Trình qua nhiều năm không có gì tiến bộ, so với Quan Lăng làm diễn viên mấy năm nay, da mặt Tiêu Trình dày hơn không chỉ có một chút...
- --
Hal: (*) chị nữ hai chị đừng làm gì dại dột, em cũng không có hứng thú ghét nhân vật trong truyện... Tôi thấy nhân vật pháo hôi ngược nhân vật chính thì không hẳn là ghét, nhưng ngược kiểu có xu hướng/ khả năng chen chân vào làm người thứ ba là khó chịu lắm ấy.
(**) Ủa kỳ quặc ;;v;; Bộ không thấy từ đầu sói ta tò tò đi theo Quân tiên sinh sao. Có người quen kiểu gì mà lại đến đoàn cùng người khác không huhu. Loại tôi ác cảm thứ hai là kiểu hay "tưởng" thế này xong gán ghép loạn xì ngầu cả lên. Kiểu vô tình hay cố tình, có ý tốt hay không tôi đều khó chịu muốn tránh xa TTvTT