Mù Mắt

Chương 12: Vụng trộm



La la la, chương này A Ẩn say rượu a ~

___

Trên bàn tròn trong sảnh chính hoa lệ bày đầy món ngon, lại còn có rượu Tương Lâm Trúc Tức cất giữ nhiều năm của Lô Ngộ Hoài, nhưng vì Lô Ngộ Hoài coi trọng vị khách quý Mạnh Quy Nhai này mới lấy ra.

Ngồi ở chủ vị là Lô Ngộ Hoài, bên cạnh là Mạnh Quy Nhai, bên người có thiếu niên tên Tri Cần, tuổi tác chắc cũng không lớn hơn Tô Ẩn lắm.

Mà Lô Lạc Lê, Tô Ẩn và Huyền Ngự theo thứ tự ngồi cách Lô Ngộ Hoài ba chỗ, đây thật ra là Lô Lạc Lê cố ý sắp xếp, dù sao khi vị phụ thân kia uống rượu vào ngồi cách xa một chút vẫn hơn, bằng không mấy chuyện xấu hổ của mình lại biến thành trò cười cho người khác, lúc khác thì không sao, nhưng hôm nay có A Ẩn vẫn nên cẩn thận một chút.

"A Ẩn, ăn cái này đi, ngươi nếm thử. Thịt ngỗng nướng này hương vị không tệ, thịt chiên giòn này nữa, còn rất nhiều món khác, nếu không ta gắp mỗi thứ một miếng cho ngươi nha!" Lô Lạc Lê cực kỳ quan tâm Tô Ẩn, sợ y không thấy rõ đồ ăn không gắp trúng được, rất nhanh đĩa trước mặt Tô Ẩn đầy ắp đồ ăn đủ loại.

"Lạc Lê..." Tô Ẩn cầm đũa không biết nên xuống tay thế nào, bỗng nhiên tay trái nhẹ nhàng bị kéo một cái, Tô Ẩn quay sang, ngồi đó là Huyền Ngự.

"Ca ca, há miệng nào, a~" Tô Ẩn cười cười, nghe lời há miệng.

Vừa vào miệng liền ngập tràn gạch cua thơm lừng, Huyền Ngự cẩn thận gỡ hết gạch cua xuống.

"A Ẩn ——" Lô Lạc Lê đang bận gắp rau quay ra vừa thấy một màn này, lại nhìn nhìn đồ ăn mình gắp cho A Ẩn dường như chưa động miếng nào, không khỏi có chút ủy khuất.

Vừa nâng mắt lên đã đối diện ánh mắt dương dương đắc ý xen chút khiêu khích của Huyền Ngự, bỗng nhiên có chút tức giận. Tên "đệ đệ" mạc danh kỳ diệu lòi ra này chắc chính là nhóc ăn mày nhặt bên đường mà A Ẩn đã từng nói với mình đây mà! Đây là ánh mắt khoe khoang sao!

Mà bên này trong lòng Huyền Ngự cũng đủ loại không vui, người trông văn văn nhược nhược này mở miệng ra là một tiếng lại một tiếng A Ẩn, cứ như thân với ca ca lắm ấy, gọi vậy khiến trong lòng mình rất, không, phục!

"Ca ca, ăn ngon không?" Huyền Ngự thuận thế tiến gần lại Tô Ẩn, trong mắt Lô Lạc Lê xem ra chỉ thiếu nước ngồi luôn vào trong lòng Tô Ẩn mà thôi!

Cho dù chỉ là một đứa nhỏ, nhưng sao mình vẫn thấy không thoải mái!

"Ngon lắm, ngươi đang lớn cũng nên ăn nhiều chút. Ta nhìn không rõ lắm, nếu ngươi muốn ăn gì thì tự gắp, nhưng không được quấy đến mấy vị Lô tiêu đầu nhé."

"Vâng, ca ca, cái này ăn cũng ngon nè." Tô Ẩn lại ngoan ngoãn ăn đồ Huyền Ngự gắp.

Lô Lạc Lê bất mãn trừng mắt nhìn Huyền Ngự, lại lần hai nhận được ánh mắt sắc lẹm mang theo khinh thường lộ liễu, lần này Lô Lạc Lê hoàn toàn tức giận, nhưng ngại có Tô Ẩn và phụ thân ở đây nên không dám nổi giận, đành phải nghĩ biện pháp khác.

"A Ẩn, ngươi nếm thử rượu Tương Lâm Trúc Tức này đi, ngon lắm đấy." Lô Lạc Lê rót một chén đưa đến bên miệng Tô Ẩn, bầu rượu này là thừa dịp phụ thân không chú ý đã lấy. Phụ thân vô cùng quý rượu này, mình cũng chỉ may mắn được thử qua mấy lần, thật sự rất tuyệt.

"Thơm quá." Tô Ẩn hơi nghiêng đầu đã ngửi thấy hương thơm man mát rượu Tương Lâm Trúc Tức tỏa ra, mình tuy không được uống rượu, nhưng rượu Tương Lâm Trúc Tức thơm quá. Mùi thơm ngát xa xưa, lại không phải mùi thơm nồng của rượu ngon bình thường, ngược lại có mùi thơm ngát của lá trúc, cứ như giọt sương sớm đọng trên lá trúc sắp rơi xuống, nhưng hơi thấm mùi rượu.

Tô Ẩn không khỏi cầm lên từ tay Lô Lạc Lê uống vài chén.

Lô Lạc Lê một bộ đắc thắng hất cằm lên nhìn Huyền Ngự, nhưng sau đó liếc cũng chẳng liếc hắn lấy một cái, Huyền Ngự lúc này đây đang nhìn chằm chằm Tô Ẩn đến nhập thần.

Tô Ẩn rõ ràng đã say, hai gò má đỏ ửng, ngay cả khóe mắt cũng hơi hồng, vốn hai mắt mông lung nay lại càng thêm mê ly.

Đây là lần đầu Tô Ẩn uống say, cũng là lần đầu Huyền Ngự thấy Tô Ẩn uống say.

Lô Lạc Lê cũng nhìn theo ánh mắt Huyền Ngự, ngây ngẩn cả người.

Mặc dù biết mắt A Ẩn đẹp, phong nghi thanh tuấn, nhưng hôm nay hơi say rượu A Ẩn lại như hoa đào rơi xuống hồ nước trong xanh vào mùa xuân, hồ nhiễm một mạt hồng nhạt.

"Ca ca, ngươi say rồi, chúng ta về nhà thôi!" Huyền Ngự kịp thời ngăn ánh mắt Lô Lạc Lê, đứng dậy kéo tay Tô Ẩn.

Lô Lạc Lê giữ chặt Tô Ẩn: "A Ẩn không bằng không nay cứ ở lại nghỉ ngơi đi, chờ ngày mai tỉnh rượu hẵng về."

Huyền Ngự: "Không cần phiền vậy, ca ca chúng ta về nhà thôi."

Lô Lạc Lê: "A Ẩn đi cũng không vững kìa, ngươi làm sao đưa về được chứ?"

Huyền Ngự còn muốn phản bác, lại nghe tiếng Tô Ẩn mang theo men say nói: "Không cần cãi, chúng ta về nhà nào... Đa tạ Lạc Lê."

Huyền Ngự vui sướng dìu Tô Ẩn về nhà, nhướng lông mày nhìn Lô Lạc Lê.

Cuối cùng Lô Lạc Lê để xe ngựa đưa Tô Ẩn và Huyền Ngự về nhà.

Huyền Ngự đóng cửa lại, không hiểu sao nhẹ thở ra, thật vật vả tống được cái tên Lô Lạc Lê dính người kia.

Giờ rốt cục chỉ còn ca ca với mình!

Huyền Ngự múc nước, đặt thùng đến trước giường, hít vào một hơi, sau đó vươn tay nhẹ giật dây lưng Tô Ẩn ra.

Rượu Trúc Tức không tính là mạnh, khiến văn nhân nhã khách yêu thích, xưng là "chí nhã", chính vì hương thơm mát của nó làm say lòng người. Nhưng Tô Ẩn từ trước đến nay không uống rượu, khi còn bé mỗi lần phụ thân uống rượu, lại trộm nếm thử, mà toàn bị phụ thân cầm đũa gõ vào mu bàn tay. Lần này lại tham uống uống nhiều mấy chén, nên Tô Ẩn say triệt để.

Dây lưng đã cởi, làn da trắng nõn dưới ánh nến vàng nhạt trông càng tinh xảo đáng yêu, hai điểm đỏ hồng trước ngực cũng bởi vì nước lạnh chà lau mà càng thêm kiều diễm.

Huyền Ngự hít sâu một hơi, nghĩ phải lau thật nhanh nhưng động tác trên tay cứ không tự giác thả chậm, đôi mắt cũng không tự chủ nhìn bên kia.

"Ưm ~" Tô Ẩn trong mơ màng khẽ rên một tiếng.

Đây chỉ là hành vi vô thức của Tô Ẩn, Huyền Ngự cảm giác cả người mình bắt đầu nóng lên, rõ ràng mình thanh tỉnh nhưng sao giờ cứ như có chút men say...

Huyền Ngự cuối cùng cắn răng, rất nhanh chà lau cho Tô Ẩn, mình cũng cực nhanh đứng lên, thay đổi lý y sạch sẽ, thổi tắt nến, sau đó nhanh chóng bò lên giường, tiến gần sát Tô Ẩn.

Tối nay trăng rất sáng, xuyên qua ô cửa sổ chiếu trên mặt đất.

Đôi mắt rất nhanh thích ứng với bóng tối, Huyền Ngự cơ hồ dán lên Tô Ẩn, cảm thụ thân thể phập phồng lúc Tô Ẩn hít thở.

Ba ngày sau mình phải đi rồi, tuy nói có thể về, nhưng chưa học được bản lĩnh thật sự mình sẽ thẹn với ca ca.

Thật...

Không nỡ.

Huyền Ngự nhẹ nhàng động thân trên, chậm rãi ấn lên môi Tô Ẩn.

Thật mềm... Thật thơm...

Ca ca, ta nhất định sẽ học tốt kiếm thuật.

Ta nhất định sẽ nhanh chóng lớn lên.

Như vậy ——

Ngươi chỉ có thể là người của riêng ta thôi.

___

Tác giả: Ta cảm thấy cần trưởng thành, bằng không sẽ không làm được chuyện đó đó đó đó đó đó... (che mặt)

Editor: Khơ khơ, chả nhớ trước tác giả có nói gì không, lần này mới để ý, thế là cop sang dịch. Đúng lắm a tác giả quân ~ Hô biến cho Ngự Ngự mau lớn nào ~

Chương sau Ngự lớn rồi a~ học võ cũng tốt a~ mà cũng không phải phiền lòng anh L^3 vì ảnh lên kinh thành làm quan lâu lắm mới về a~

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv