Thầy Lý chỉnh lại chiếc áo sơ mi xanh đắt tiền đã nhăn nhúm của thày, cố gắng vuốt thật nhanh lại mái tóc, đến khi nhìn vào gương thấy mình thật "bảnh trai" thì mới thở khẽ một hơi. Chợt thầy ta nhớ ra điều gì, vội vò nát tờ giấy đình chỉ công tác rồi vứt vào một xó nào đó.
Cánh cửa văn phòng được mở ra, Lý Sơn niềm nở cười với Yến Tuệ Tây rồi tránh người sang một bên. Trong lúc đi ngang qua người thầy ta, cậu bỗng ngửi thấy một mùi rất nồng, giống như là...nhưng Yến Tuệ Tây không hề có ý định nhắc nhở, cậu chỉ khép mắt rồi ngồi xuống ghế sô pha trong phòng.
Lý Sơn thấy thái độ cậu kỳ lạ, đoán chừng như có chuyện gì nghiêm trọng lắm, cũng bèn ngồi xuống đối diện.
"Có chuyện gì vậy em?" Giọng Lý Sơn trầm hơn bình thường, chính ra thì khuôn mặt thầy ta cũng không phải xuất chúng, thời gian chẳng hề thiên vị Lý Sơn, những nếp nhăn và sần sùi cũng đều có, chỉ là phong thái hiền lành và trí thức đã khiến những người ái mộ ông có thêm ảo tưởng về một thầy giáo hoàn hảo, từ đó dễ dàng bị cuốn theo mà thôi.
Nhưng đối với Yến Tuệ Tây hiếm khi để tâm đến vẻ ngoài, cậu chỉ thấy được đôi mắt ông là một màu vẩn đục, khiến cho một sinh vật nổi tiếng "sạch sẽ" như Siren chán ghét.
Cậu nói:"Thầy đã từng làm điều gì có lỗi hay chưa?" mỗi đợt thôi miên đều sẽ có sự khởi đầu, chủ yếu là để thăm dò thái độ và phản ứng của đối tượng.
Quả nhiên giống như những gì Yến Tuệ Tây đã đoán trước, Lý Sơn vẫn dửng dưng như cũ, hoàn toàn chẳng thấy được chút cảm xúc tội lỗi nào ở trên khuôn mặt ông ta:"Không, nào có chứ." Yến Tuệ Tây cảm thấy cậu vừa hỏi một câu vô bổ, những kẻ như Lý Sơn thì làm gì có cảm xúc tội lỗi? Ông ta coi những việc làm của mình là lẽ hiển nhiên, bởi vì có lẽ trong chính cái đầu óc ngu muội ấy thì ông ta mới là đạo đức luân thường.
Vậy thì cậu chẳng cần nương tay làm gì. Khuôn mặt Lý Sơn bây giờ giống như đang nằm mộng, ngờ nghệch như thể một đứa trẻ con đang trong cơn sốt cao, dại dột lắng nghe những câu hỏi của người trước mặt.
"Nói tôi nghe xem, thầy đã "ban ân" cho bao nhiêu người rồi?" chính giọng điệu và cách nói ấy của Yến Tuệ Tây đã khiến đôi mắt Lý Sơn sáng lên và toả ra mùi tanh tưởi như thể rác thối-đó là mùi hương của chính linh hồn ông ta:"Sao ta lại có thể nhớ được chứ, chúng nào có quan trọng với ta?" Lý Sơn nhếch môi cười, giống như một nghệ nhân, ông ta bắt đầu nói nham nhảm về những "tác phẩm" của mình.
Có lẽ đó là điểm chung của những kẻ đáng ghê tớm hay sao? Yến Tuệ Tây không biết, trong scahs không viết gì về nó cả, cậu chỉ im lặng lắng nghe, thần sắc nhạt nhẽo bởi Yến Tuệ Tây chẳng muốn phải lãng phí chút cảm xúc nào cho ông.
"Nhớ rõ nhất thì chỉ có ba đứa thôi." Lý Sơn giơ lên ngón tay thứ nhất:"Thằng nhóc Chu Lạc ấy chắc hẳn phải tự hào lắm, chính nó là thằng nam sinh duy nhất trong những "đứa con" của ta cơ mà. Em có muốn nghe không, câu chuyện về một cậu nhóc đáng thương chỉ vì người cha cọc cằn thô lỗ của nó mà phải trở thành một con nghiện?" ông ta hỏi, Yến Tuệ Tây mặt với biểu tình phất tay, ra hiệu ông đừng lảm nhảm.
Thôi miên sẽ làm lộ ra những bản chất mà ta cất giấu ở trong xương, với Lý Sơn, có lẽ đó là sự dửng dưng và ham muốn được chơi đùa với sinh mệnh của người khác. Mặc dù biết rằng không thể chỉ nhìn vào một người mà đánh giá tất cả, thế nhưng con người quả là một sinh vật nhiều tật xấu.
"Cha nó-Chu Uẩn là một lão khó ưa, tại sao lại vậy nhỉ?" Lý Sơn tỏ ra thật ngây ngô, rồ lão lại nở một nụ cười rộng toác:"Là do lão rất thích chen vào chuyện của người khác! Chẳng biết bao nhiêu lần lão đã doạ chạy những "đứa con non" của ta. Lão hay nói như thế này:"Thầy Lý, mong thầy hãy giữ khoảng cách với học sinh." Lý Sơn cố tình nhại lại giọng điệu khắc nghiệt của Chu Uẩn một cách thật cợt nhả.
"Nghe mới buồn cười làm sao, sao lão không tự nhìn lại mình đi, giữa ta và lão, những kẻ ở trong ngôi trường quý mến ai hơn, muốn ai cút phắn đi hơn? Ta đây nào có tiếp cận hay thân mật cùng bọn chúng, chính chúng mới là người đã khát cầu tình yêu và sự âu yếm của ta." Những lý lẽ táo tợn và dơ bẩn của Lý Sơn khiến Yến Tuệ Tây không thể nào không căm ghét lão. Lý Sơn nói tiếp:"Nhưng ta cũng sợ hãi chứ, nếu như lão Chu Uẩn đó thực sự tìm được bằng chứng gì thì sao?"
Chợt khuôn mặt Lý Sơn trở nên nghiêm trọng:"Vậy sao ta không khiến lão bận tâm chút nhỉ? Và không bao giờ có đủ thời gian chú ý đến ta nữa?" và đó là lúc ông ta nhắm đến Chu Lạc, một thằng nhóc nhút nhát, trái ngược hoàn toàn so với cha nó. Thoạt đầu ông ta còn hơi phân vân, chẳng phải vì lương tâm hay gì cả, ông ta chỉ ngại Chu Lạc là một nam sinh.
Thế nhưng có lẽ sự căm ghét với Chu Uẩn đã giành chiến thắng, ban đầu, Lý Sơn cũng giống như đối đãi với những con mồi khác, bày trò gọi Chu Lạc lên phòng học. Mọi chuyện thâm chí còn đơn giản hơn những gì Lý Sơn đã tưởng tượng, phải nói thằng nhóc Chu Lạc đó thật dễ dãi làm sao, chỉ một vài câu động viên và một vài nụ cười, vài câu nói hứa hẹn là đã đủ để lừa thằng nhóc vào tròng.
"Em hãy tin thầy, em là nam sinh, chỉ một lần thôi thì sẽ không có hậu quả gì hết, em cũng đâu thể mang thai được đúng không? Thầy làm điều này cũng là vì em thôi, em thật đáng thương, cha em..ông ấy đúng là tàn nhẫn thật...." Lý Sơn nửa yêu chiều nửa thương hại nói, đôi tay ông đặt trên vai Chu Lạc, xoa đến xoa đi. Nghe ông nói, đôi mắt Chu Lạc tối sầm lại:"Ông ấy không công nhận em phải không?"
Phải nói, Lý Sơn thật sự rất biết cách thâu tóm lòng người, quan hệ giữa hai cha con nhà họ Chu căng thẳng đã không còn là chuyện gì bí mật trong trường nữa. Từ khi bà Chu mất, hai cha con không lúc nào chịu hoà hợp, chủ yếu là do Chu Uẩn rất khó tính, nghiêm khắc, còn Chu Lạc thì hoàn toàn không giống ông, hướng nội mềm yếu, thành tích còn rất tệ, khiến cho cuộc nói chuyện giữa hai người lúc nào cũng chỉ là những câu quở trách.
Chính vì vậy, Chu Lạc rất tự ti, chỉ cần nhìn sơ qua cái khí chất u ám và dáng đứng khép nép đó là biết rồi. Cậu nhóc luôn khát cầu sự công nhận từ cha.
Lý Sơn chính là đu bám vào điều đó, ông tiến lại càng gần, lời nói như đang rót mật:"Chỉ một lần thôi, Lạc Lạc, rồi hãy coi như chúng ta chưa từng quen biết, và cũng không ai có thể biết về chuyện này cả. Thầy sẽ cho em đạt điểm tối đa trong kỳ thi lần tới, rồi các bạn học sẽ tung hô em, cha em sẽ coi em là niềm tự hào của ông ta..." đôi tay nhăn nheo của Lý Sơn cầm lấy bàn tay của nam sinh, từng chút từng chút một vẽ lên cảnh tượng cậu nhóc hàng ao ước.
Cuối cùng, lông vũ trắng bị nhuốm đẫm bởi mực đen.
"Vậy chuyện Chu Lạc nghiện ma tuý thì sao?" Yến Tuệ Tây hỏi, cậu chẳng tin chuyện này không liên quan chút gì đến ông ta.
Lý Sơn cười nhẹ:"Chuyện đó sao lại trách ta?" sau khi bị nhúng tràm, quả nhiên Chu Lạc đã được như ý nguyện, cha cậu nhóc tuy có chút nghi ngờ những cũng ra vẻ rất tán thưởng, mọi chuyện đều suôn sẻ. Thế nhưng trong ngôi trường quý tộc này không thiếu nhất chính là sự ganh đua. những cuộc thi cứ diễn ra nối tiếp nhau khiến cho Chu Lạc phải hoảng loạn.
Chiếc lông vũ trắng liên tục bị nhúng tràm, khiến cho nó trở nên dơ bẩn và hôi thối.
Thế nhưng Lý Sơn chẳng quan tâm, ông ta chán rồi, muốn cắt đứt mối quan hệ này, điều đó dẽ dàng biết bao, bởi vì Chu Lạc chắc chắn sẽ không dám thưa chuyện với bất kỳ ai.
"Không, thầy...thầy đã nói là..." Chu Lạc trợn to mắt nhìn chiếc camera, trên người cậu nhóc vẫn đang trần truồng và đầy dấu vết. Còn Lý Sơn, ông ta hả hê ngồi trên ghế sô pha, quần áo ngăn nắp chỉnh chu như khác một trời một vực so với Chu Lạc, khinh khỉnh nói:"Nhìn em kìa, thật thảm hại, cha em thất vọng về em quả là một sự tinh tường đáng khen cho đôi mắt của ông ta."
Chu Lạc chỉ biết sững sờ, im thin thít. Thế nhưng cậu ta bỗng nhiên lớn giọng, có lẽ những sự tán thưởng gần đây đã khiến cậu nhóc có đủ can đảm để phản kháng:"Em sẽ nói với cha em.."
"Gì cơ?"
"Em nói là em sẽ nói với cha em!!"
Lý Sơn có hơi bất ngờ vì thằng nhóc gan bé như thỏ này cũng có ngay dám lớn tiếng quát lại ông, thế nhưng phong độ của một người "thợ săn" lâu năm đâu có phải là nói chơi? Lý Sơn tiến đến bên giường, dùng bàn tay to của ông ta tóm lấy đầu của Chu Lạc và bóp nó thật chặt, gương mặt ông ta sưng lên, cau có như một con quái vật:"Mày nói cái gì?"
Mắt Lý Sơn trợn lên:"Đừng hỗn hào, Lạc Lạc, tao với mày cũng chỉ là quan hệ lợi dụng mà thôi, nó chẳng vẻ vang đến mức mày có thể đem nó nói với ông già nhà mày đâu. Hay mày muốn ông ta sẽ nhìn mày bằng đôi mắt thất vọng như đang nhìn một thứ dơ dáy và bẩn thỉu? Hãy nhớ lấy đi Chu Lạc, mày đã quyến rũ thầy mày để có được một số điểm cao chót vót, đó là sự thật mà mày không thể nào chối bỏ. Nếu họ biết chuyện này, liệu tao hay mày mới là người bị khinh bỉ? Là mày, mãi mãi là mày, và cha mày sẽ phải giấu mặt đi đâu đây? Và mẹ mày dưới suối vàng sẽ trở thành kẻ bị người đời chỉ trích, rằng bà ta đã sinh ra một thằng điếm."
Đoạn, ông ta hạ giọng, bàn tay vuốt ve chiếc cổ yếu ớt của nam sinh:"Vậy nên Lạc Lạc, chuyện này sẽ chỉ là bí mật của riêng chúng ta thôi em nhé?"
Nước trào ra từ trong hốc mắt Chu Lạc, đôi đồng tử hẹp lại chỉ còn lại một chấm nhỏ, con mắt trắng dã tuyệt vọng:"Vâng."
"Tốt." Lý Sơn mỉm cười thật dịu dàng rồi ra khỏi phòng chỉ để lại Chu Lạc ngồi đó, thật lâu không nói gì. Thế nhưng khi vừa ra đến bên ngoài thì mặt Lý Sơn đã đanh lại, ông ta không an tâm, nếu thằng nhóc đó có thể can đảm một lần thì cũng có thể có lần hai lần ba, vậy thì đừng trách ông ta dùng đòn dứt điểm...
"Và ta cho thằng nhóc đó dùng một chút "đồ tốt". Trong tâm trí của mấy đứa nhút nhát như vây, dính vào ma tuý là chết, là ô nhục, nó sẽ chẳng dám hé răng nửa lời đâu." Lý Sơn rất hài lòng với quyết định thông minh cả mình, rồi ông ta giơ ngón tay thứ hai lên:"Lần này là con nhóc Diệp Mai Uyên, em biết nó chứ, dù khổng thể bằng em được nhưng cũng là á khôi đấy!" Ông ta cảm thán.
"Ta..." Lý Sơn bỗng dưng im lặng, trong đôi mắt dơ bẩn và vẩn đục ấy hiện lên nét hoang mang. Chỉ có hai khả năng, một là do tinh thần Lý Sơn quá mạnh mẽ nên không bị thôi miên, điều này không đúng, bởi từ nãy đến giờ ông ta vẫn nói hết sức trôi chảy, vậy chỉ có thể là khả năng còn lại: đây là điều bị ông ta che giây đất kỹ, và dặn lòng sẽ không bao giờ tiết lộ cho bất kỳ ai.
Yến Tuệ Tây vội tăng cường độ phép thôi miên lên, lúc này Lý Sơ mới nói tiếp:"Ta đã bỏ bùa nó."
"Ta chỉ là cần một khoản để tiêu xài, vậy thì còn gì tuyệt hơn một con nhóc xinh đẹp si mê ta điên cuồng và sẵn sàng đem đống tài sản kếch xù của nó cho ta? Ta đã nghe đến một cửa hàng kỳ quái nằm trên đường Trọng Khánh, một chiếc bùa yêu với giá cắt cổ thể nhưng lại hoàn toàn xứng đáng. Diệp tiểu thư đã yêu ta điên cuồng, thậm chí còn không ngần ngại gả cho một thầy giáo quèn như ta."
"Mà cũng chẳng đúng, lấy được một người đàn ông tuyệt vời như ta hẳn phải là phước phận cho cô ả mới đúng chứ." Ông ta tự giễu. Yến Tuệ Tây chẳng quan tâm đến câu đùa vô duyên nhất nhẽo ấy, cậu chỉ để ý đến một thứ:"Cửa hàng số 216 đường Trọng Khánh?"
"Phải." xem ra cửa hàng này còn phức tạp hơn cậu nghĩ, liệu nó sẽ là gì đây? "Tiếp tục đi."
"Diệp Mai Uyên cái gì cũng tốt, thế nhưng cô ta lại rất hay ghen, cũng chỉ là một con nhóc chưa đủ lông đủ cánh thôi, lại còn ảo tưởng có thể xen vào chuyện tình cảm của ta? Đáng lẽ nó chỉ nên yên phận làm một cái máy chi tiền mà thôi." Lý Sơn cau mày, rồi ông ta giơ lên ngón tay thứ ba:"Đứa thứ ba cũng chính là bị cô ta làm cho chạy mất!" vốn Lý Sơn cũng có chút hứng thú với Diệp Mai Uyên, thế nhưng tất cả lại bị chính cô ta làm cho mài mòn bằng những cơn ghen điên cuồng, những mơ mộng hão huyền như kết hôn, sinh con mà cô ta hay kể cho Lý Sơn nghe.
Lý Sơn có thể cho cô ta tất cả, nhưng chuyện kết hôn sinh con là nhất định không được, không đời nào ông ta chịu cưới một con nhỏ đã mất thân vào năm cấp hai trong những cuộc ăn chơi sa đọa, cũng không đời nào chịu khoá mình với một người phụ nữ duy nhất chỉ vì một cái thai nho nhỏ! Dần dần Lý Sơn đã mất hết kiên nhẫn, ông ta đã tìm ra một đoá hoa mới-Nguỵ Thoa.
Nghe đến đây, Yến Tuệ Tây bỗng nhiên hỏi:"Lý Cao Thắng có quan hệ gì với ông?"
"Nó à, là cháu trai ta." quả nhiên đúng như trong suy đoan scuar Yến Tuệ Tây, cốt truyện chính rất ít khi chia thành hai hướng tách biệt, vậy nên chắc chắn vụ Nhâm Toa và Lý Sơn phải có liên quan gì đó với nhau.
'Vậy hẳn ông phải biết Nguỵ Thoa chính là người cháu trai ông thích chứ?" Cậu hạ mắt, ngón tay trắng nõn xinh đẹp gõ xuống mặt bàn. Chỉ thấy Lý Sơn đột hiên cười khằng khặc:"Ta biết chứ, nhưng...." đôi mắt ông nồng lên sự hứng thú mãnh liệt:"Như vậy chẳng phải càng thú vị hay sao?" Yến Tuệ Tây không đáp, một Siren đề cao sự trung trinh và thật lòng trong tình yêu như như cậu cảm thấy ghê tởm trước người này.
"Ấy nhưng bây giờ tất cả chúng đã chết hết mất rồi, và bên phía nhà trường đã bắt đầu hoài nghi ta, họ sẽ đình chỉ ta mất! Thế nhưng chỉ cần em nói một tiếng thôi, ta sẽ được cứu vớt!" khuôn mặt Lý Sơn hiện lên nét sầu thảm:"Em sẽ tin tưởng ta đúng không? Trong trái tim ta luôn chỉ có em thôi, từ ngày đầu tiền nhìn thấy em đã như vậy." vẻ đẹp và sự thanh cao của Yến Tuệ Tây đã thật sự làm trái tim Lý Sơn đập nhanh, ham muốn vấy bẩn của ông ta chưa bao giờ mãnh liệt đến vậy, nhưng ái ngại với gia thế của cậu, Lý Sơn chỉ có thể "đau lòng" tìm đến vật thay thế khác.
Yến Tuệ Tây không đáp, cậu giải phép thôi miên cho Lý Sơn, khuôn mặt ông ta bắt đầu thay đổi, biến trở lại bộ dáng lịch sự nho nhã quen thuộc. Do không nhớ gì về những chuyện xảy ra vừa rồi, Lý Sơ hoang mang nói:"Bạn học Yến?"
Yến Tuệ Tây đứng lên, gật đầu:"Thưa thầy, em nhớ ra mình vẫn còn có việc, em xin phép đi trước." Cậu đã lấy được thông tin mình cần, bây giờ hoàn toàn không muốn ở chung một bầu không khí với ông ta chút nào. Mặc dù Lý Sơn không hiểu chuyện gì nhưng vẫn theo bản năng giữ Yến Tuệ Tây lại, bất chợt cơn đau đầu ập đến khiến cho ông ta phải ngừng lại lời nói.
Yến Tuệ Tây nhân cơ hội mỏ cửa rời đi, chỉ để lại một câu kỳ quái:"Chúc thầy một buổi tối vui vẻ."
Trong lúc cậu đang nói chuyện với Lý Sơn thì Bùi Hạc Chuẩn và Việt Bách Quân đứng ở bên ngoài nghe lén, nhưng có mấy người không thể ngờ được lại tiến đến bắt chuyện.
"Tôi không ngờ là anh vẫn còn lành lặn đấy." Lê Dung nhìn Bùi Hạc Chuẩn, khoanh tay cười, mái tóc xoăn cuộn sóng phủ xuống vai, đôi môi tô son đỏ, dù cho có đang mặc đồng phục học sinh thế nhưng chúng cũng không thể nào ngắn chặn được khí chất của cô, và tất nhiên là cả cái thứ ở vị trí khuy áo số hai nữa. Đi bên cạnh cô là Chu Ngạn Minh, anh ta như một người vệ sĩ đi theo bảo vệ Lê Dung, nét mặt lo lắng.
Đối mặt với lời nói trù ẻo có phần vui đùa này của mỹ nhân, Bùi Hạc Chuẩn không phản ứng nhiều lắm, hắn chỉ để tâm tới Yến Tuệ Tây đang nói chuyện với Lý Sơn ở bên trong văn phòng. Ngược lại Việt Bách Quân có vẻ tức giận khi lão đại của anh bị nói như vậy:"Ý cô là sao?" Dường như Lê Dung đã biết gì đó về việc triệu hồi Nguỵ Thoa hôm qua?
Lê Dung nhún cái, dáng vẻ cậu đoán xem:"Ồ, tôi chỉ nói chơi thôi." Rồi toan quay lưng bỏ đi. Bùi Hạc Chuẩn chợt nói:"Cô đã dán con Dấu hút quỷ." Đó không phải là câu hỏi mà là khẳng định, tuy nhiên hắn vẫn chưa phân cho Lê Dung một chút ánh mắt nào, giống như việc đó chỉ là cỏn con mà thôi.
Lê Dung dừng lại bước chân, thản nhiều thừa nhận:"Không hổ danh là người đứng đầu. Không sai, chính là tôi." Chu Ngạn Minh tiếp lên che trước người cô giống như đang đề phòng, nhưng lại bị Lê Dung đẩy sang một bên.
Việt Bách Quân chưa từng thấy ai hãm hại người khác mà còn thừa nhận ra mặt như vậy nhất thời anh có hơi kinh ngạc, lúc sau mới cau mày hỏi:"Tại sao?" Ban đầu anh còn nghĩ có thể là Kỳ Long, thế nhưng Dấu hút quỷ quá đắt, người như gã không thể mua được, lại không ngờ là hai người này. Bùi ca cùng họ không thù không oán, thậm chí còn là lần đầu gặp nhau, không lý nào cô ta lại phải chi ra một số điểm lớn như vậy chỉ để gây phiền phức cho Bùi ca.
Kết quả Lê Dung chỉ hời hợt trả lời:"Tôi chỉ là muốn thử xem thực lực của No.1 thôi." Sau đó quay người đi mất. Lúc này Việt Bách Quân mới nhớ tới, cô nàng này là No.3, mặc dù cũng nằm trong bảng xếp hạng người mới mà thôi thế nhưng lại có quan hệ với rất nhiều lão đại phía trên. Lê Dung nổi tiếng là người tuỳ hứng, phóng khoáng, rất hay chọc hoạ nhưng vẫn còn nguyên vẹn không bị trả đũa cũng là nhờ có vậy.
Việt Bách Quân lẩm bẩm:"Đúng là cô gái khó hiểu." Anh ta không thích đối đầu với phụ nữ cũng chính là vì các cô toàn có những suy nghĩ mà chẳng ai đoán ra được.
Đợi đến khi hai người kia đi mất thì Yến Tuệ. Tây cũng vừa lúc đi ra, giữa đôi lông mày cậu hiện lên nét mỏi mệt, thật sự Yến Tuệ Tây không bao giờ muốn phải gặp mặt Lý Sơn lần nữa, ông ta khiến cậu vô cùng mất niềm tin vào loài người. Hơn nữa, việc sử dụng phép thôi miên thời gian dài với một kẻ kinh tởm như vậy khiến cho Yến Tuệ Tây cảm thấy không khoẻ.
Bùi Hạc Chuẩn thấy cậu liên tục ấn thái dương, hắn chặn lại tay của Yến Tuệ Tây:"Đừng ấn mạnh." Rồi xoa thật nhẹ vào chỗ cậu vừa ấn. Bàn tay của hắn rất ấm, là vì thân nhiệt của Bùi Hạc Chuẩn cao hơn người bình thường, còn Yến Tuệ Tây thì vừa vặn ngược lại, khiến cho cậu cảm thấy giống như đang quấn khăn ấm vậy, dễ chịu hơn nhiều.
"Cảm ơn." Cậu mỉm cười nói, phần tóc mái mềm mại bị bàn tay Bùi Hạc Chuẩn vén lên, để lộ ra khuôn mặt đẹp chết người. Hắn dời tay đi, lùi lại một bước:"Không có gì."
Tiểu kịch trường:
Lê tiểu Dung: Này!
Bùi tiểu công:*không thèm nhìn một mắt* ừ?
Lê tiểu Dung: Tôi hãm hại cậu.
Bùi tiểu công: *nhìn Yến tiểu thụ đang nói chuyện cùng người khác* ừ.
Lê tiểu Dung: Ngạn Minh, xử hắn!
Chu tiểu Minh: Xin lỗi Dung Dung, đánh không lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Bí mật hôm nay: tại sao Lý Cao Thắng là thiếu gia giàu có mà chú của gã-Lý Sơn lại nghèo đê nỗi đi bỏ bùa người khác? Là vì Lý Sơn là con ngoài giá thụ, bị ông nội Lý đuổi khỏi nhà, cha Lý căm ghét ông ta, chỉ có Lý Cao Thắng là vẫn còn qua lại với người chú này vì để nâng điểm kiểm tra.
Chuyện ngoài lề: tại sao lại là số 216 đường Trọng Khánh? 216 là lập phương của 6, tức 6x6x6 hay 666, các em bé hiểu con số này mà(/・ω・(-ω-)
Về việc của Chu Lạc: chỉ nói riêng trong việc này, theo quan điểm của tớ thôi, tớ công nhận Chu Lạc là nạn nhân nhưng không công nhận em ấy vô lỗi, lỗi của em ấy chính là vô tri, quá dễ dàng bị dụ dỗ bởi cái lợi trước mắt, thế nhưng gã Lý Sơn này matday là điều không thể chối cãi rồi.(có ai để ý cái tên chương không? Nó là một câu hỏi đấy:)))
Lâu rồi không viết quên hết nội dung các thứ rồi, nhưng vẫn cứ phải gáy nhẹ một câu: Hạc Chuẩn cute quá!!! Đẹp trai mạnh mẽ nhưng tinh tế, và đây là chân dung anh nhà╰(⸝⸝⸝'꒳'⸝⸝⸝)╯: