Trước khi Lộc Tiểu Ngải vào phòng học, đầu tiên cô thò đầu cẩn thận nhìn kỹ bên trong, không thấy Chu Huyền Nguyên và Đường Tử Duyệt, liền thở ra một hơi, trong lòng nhẹ nhõm hơn một ít.
Không ngờ, khi cô vừa bước chân vào cửa, sau lưng có một giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Con của mẹ, sao con không trả lời tin nhắn hả? Con đã giấu chúng ta bao nhiêu chuyện rồi?”
Giọng nói cố ý trầm xuống, áp vào cổ cô, mặc dù thanh âm rất quen thuộc nhưng Lộc Tiểu Ngải vẫn bị khϊế͙p͙ sợ khi nghe thấy Đường Tử Duyệt nói.
Cô nhảy dựng lên, rồi giẫm lên chân ai đó, dường như rất đau “A” một tiếng.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Lộc Tiểu Ngải vội vàng quay đầu lại, tay chân luống cuống xin lỗi người bị cô giẫm phải, lại đột nhiên dừng lại, hai mắt mở to nhìn cô: “Ai? Huyên Huyên, sao lại là cậu?”
Chu Huyên Huyên lộ vẻ mặt đau khổ nói: “… Mình chỉ đến xem náo nhiệt, nhân tiện tìm hiểu chút về tình yêu kinh thiên động địa của hai cậu.”
“…… Hả?” Lộc Tiểu Ngải sửng sốt nhìn về phía Đường Tử Duyệt.
“Đúng vậy.” Đường Tử Duyệt lập tức bóp má cô: “Mình cũng muốn biết, hai cậu rốt cuộc sao lại thế này?! Sao lại đột nhiên ở bên nhau! Là học trưởng tỏ tình trước sao??”
“Anh ấy có phải đã lấy điện thoại cậu không?” Chu Huyên Huyên xen vào nói một câu.
Đường Tử Duyệt nghe được câu này, trở nên hưng phấn: “Oa, quan hệ của hai người tiến triển nhanh như vậy.”
“Ai? Các cậu tiến triển đến đâu rồi?” Chu Huyên Huyên cũng lén lút đến gần hỏi.
“Oa các cậu đã ——” Đường Tử Duyệt chớp mắt vài cái, miệng làm động tác chu môi rồi “bụp” một cái.
Chu Huyên Huyên theo đó mở to hai mắt, vô cùng chờ mong nhìn cô.
“Ừm…… thật ra thì, cái kia……” Lộc Tiểu Ngải hơi xấu hổ mà lui lại, nhớ đến cảnh này lập tức đỏ mặt, cuối cùng gật đầu nói: “Hẳn cũng có một chút.”
“Aizzzz, chỉ hôn một chút.” Lộc Tiểu Ngải nhìn ánh mắt nghi hoặc của hai người, đỏ mặt giải thích rõ ràng, sau đó nghĩ nghĩ lại vỗ nhẹ lên má Đường Tử Duyệt: “Gần như vậy.”
Cô chỉ có thể mơ hồ nói qua, đương nhiên không dám nói cho hai người biết là cô “chủ động” hôn, còn suýt nữa bị Lục Thời Xuyên vô sỉ lừa hôn lần thứ hai.
“Oa, một chút cũng rất tuyệt!” Đường Tử Duyệt nghe được câu trả lời khẳng định của cô, hai mắt lập tức tỏa sáng, đôi tay đặt lên vai cô, sửa miệng cổ vũ cô: “Con gái à, thật ra một chút cũng không tính đâu, cậu nhất định phải cố lên nha, tin tưởng cậu!”
Lộc Tiểu Ngải: “……”
“Sao mình cảm thấy có chút kỳ quái.” Chu Huyên Huyên đột nhiên nhớ đến mục đích lúc đầu đến tìm Lộc Tiểu Ngải, lại thò đầu qua hỏi: “Rốt cuộc ai tỏ tình trước?”
Lộc Tiểu Ngải “A” một tiếng, túm tóc nói: “Là anh ấy tỏ tình trước, thật sự mình cũng không ngờ.”
“Oa, nghe lãng mạn quá, vậy hai người đã sớm thích nhau rồi.” Hai mắt Đường Tử Duyệt tỏa sáng nói, sau đó đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó: “Ai, kế hoạch tỏ tình lúc trước bọn mình cùng cậu nghĩ ra đâu rồi? Có dùng được không?”
“Cũng không……” Lộc Tiểu Ngải nghiêng đầu một chút, nói: “Có vẻ khá hữu dụng.”
Mặc dù cô cũng không biết chính xác tác dụng của nó, nhưng cô cũng không muốn thừa nhận “kế hoạch theo đuổi Thời Xuyên” mà cô cực khổ, mất nhiều thời gian nghĩ ra lại không có ích gì cả.
“Ồ, đúng rồi!” Đường Tử Duyệt đột nhiên hưng phấn, vỗ mạnh vào bả vai Lộc Tiểu Ngải, xoay người cô lại đối diện với mình, khẽ nói: “Này, cậu có muốn lập kế hoạch hôn môi không? Xem môi chạm môi là loại nào.”
“Cái, cái gì?!” Lộc Tiểu Ngải hoàn toàn sợ ngây người.
“Xem ra… đúng vậy.” Chu Huyên Huyên cũng dùng ngón tay gõ vào đầu cô: “Cậu đã cùng học trưởng ở bên nhau, chuyện quan trọng như vậy đương nhiên phải nghĩ đến.”
“Cậu không thể lúc nào cũng xấu hổ, không muốn nghĩ đến.” Đường Tử Duyệt lại nói thêm: “Con của mẹ, con phải cố lên.”
Nếu các cô không đề cập đến, khi nghĩ đến chuyện này Lộc Tiểu Ngải thật đúng sẽ xấu hổ.
Hơn nữa ngay cả khi các cô đề cập đến, bây giờ cô đã cảm thấy bản thân mơ hồ bị vòng đi vòng lại…… Cư nhiên còn muốn hôn môi?! Đây giống như là một chuyện rất bình thường?!
Cô cảm thấy hôn lên mặt anh một chút cũng phải lấy hết can đảm……
Khi cô hoàn hồn nhìn đến Chu Huyên Huyên và Đường Tử Duyệt thì thấy hai cô đã vui sướиɠ thảo luận tiếp, hoàn toàn gạt cô sang một bên.
Đường Tử Duyệt xoa hai tay, vẻ mặt mong đợi mà nói: “Ai, khi nào hôn môi mới tốt?”
Chu Huyên Huyên suy nghĩ một chút rồi trả lời cô: “Tốt nhất nên nhanh lên, cậu xem đến tỏ tình còn có thể nhanh như vậy.”
“Nhanh là bao lâu? Hai ngày? Một tuần?”
“Mình nghĩ lại —— như vậy cũng quá ngắn đi, có vẻ hơi sốt ruột, không tốt lắm.”
“Cũng đúng…… Vậy chậm một chút đi, đúng không.”
“Mình cảm thấy ít nhất phải một tháng.”
“Không không, một tháng cũng quá ngắn, hay…… 5 năm?”
“Trời ạ, không đáng tin cậy như vậy? Khoảng cách cũng quá lớn rồi?!”
“……”
Lộc Tiểu Ngải: “……”
Hai cô dường như đã quên mất sự tồn tại của cô.
Nhưng về chuyện “Hôn môi” cái này nghe có vẻ rất quan trọng, trước đây cô thật sự chưa từng tính đến.
Cô cảm thấy “tỏ tình” đã là một mục tiêu lớn, sau khi tỏ tình……
Còn phải hôn nữa, làm sao được? Cô cũng không thể làm điều này.
Bình thường cô xem phim truyền hình, gặp tình tiết này cô còn vô cùng ý thức che mắt lại, tua nhanh không xem một giây nào.
… Giờ phút này cô cảm thấy vô cùng hối hận, sao lại không xem?? Bây giờ một chút “tư liệu” để tham khảo cũng không có.
Tỏ tình đã khó rồi, không ngờ sau khi ở bên nhau sẽ có “Khó khăn lớn hơn” đang đợi cô, khó khăn này vẫn không thể hỏi Lục Thời Xuyên.
Lộc Tiểu Ngải nghĩ đến đây, vô cùng buồn rầu giơ tay vỗ trán “bốp” một cái.
“Cậu làm sao vậy?” Đường Tử Duyệt và Chu Huyên Huyên đồng thời quay đầu lại, đồng thanh hỏi.
“Không……”
“Con gái, con bị ngốc sao?” Đường Tử Duyệt đưa tay sờ trán cô, khó hiểu nói: “Không nóng, không sốt.”
Lộc Tiểu Ngải: “…”
Cô chỉ không ngờ chính thức yêu đương lại khó hơn nhiều so với việc đơn thuần tỏ tình.
*
Cho nên đến buổi trưa, khi cô và Lục Thời Xuyên đến nhà ăn ăn cơm, vẫn luôn quay đầu, mở to hai mắt nhìn anh.
Cô thực sự đang rất nghiêm túc suy nghĩ về chiến lược, mặc dù bây giờ theo “trí tuệ duy nhất” của cô dường như không thể nghĩ được gì…
Cho đến khi Lục Thời Xuyên hơi nghiêng đầu, ánh mắt đối diện với ánh mắt cô, rất hứng thú nhìn cô.
Lộc Tiểu Ngải mới đột nhiên tỉnh táo lại, “A” một tiếng, trong một giây đã nhanh chóng tìm ra cách trả lời, cười hì hì nói: “Thời Xuyên, anh lớn lên thật sự quá đẹp trai.”
Lục Thời Xuyên hơi nhướng mày.
Lộc Tiểu Ngải gật đầu, trong lòng lặp lại mấy lần, thuyết phục chính mình bằng lý do này, lại giải thích với anh: “Chính là như vậy cho nên em mới không nhịn được vẫn luôn nhìn anh.”
Chắc chắn không phải bởi vì mục đích “Không thể cho ai biết” kia.
…… Chắc chắn không phải.
“Ai nha anh đã là bạn trai em, nhìn thôi cũng không được sao, em cảm thấy chúng ta nên thân mật khăng khít hơn.”
Lộc Tiểu Ngải bị anh nhìn đến mất tự nhiên, ở dưới bàn đá vào chân anh một chút: “Anh mau ăn cơm đi.”
Cô chợt nhận ra Lục Thời Xuyên muốn nói gì đó, lập tức hốt hoảng cầm đũa lên, gắp một chút đồ ăn đưa lên môi anh, đầy mong đợi nhìn anh cắn xuống, nhân tiện giải thích.
“Thời Xuyên, anh ăn nhiều một chút, bữa cơm hôm nay rất quan trọng, đây chính là bữa cơm trưa đầu tiên sau khi chúng ta ở bên nhau. Chúc tình yêu của chúng ta sẽ luôn ngọt ngào giống hôm nay. Không không không, nhất định phải ngọt ngào hơn hôm nay.”
Ban đầu Lộc Tiểu Ngải cho rằng chỉ cần đổi chủ đề, nhất định anh sẽ không nhớ đến biểu hiện “Không giống bình thường” của cô vừa xuất hiện.
Nhưng trí nhớ của Lục Thời Xuyên tốt hơn cô nghĩ rất nhiều.
“Có phải em lại có tâm sự không?” Anh rũ mắt nhìn cô.
“…… Hả?” Lộc Tiểu Ngải sửng sốt, cô đột nhiên cảm thấy bản thân thật thảm, mỗi lần như vậy anh đều dễ dàng nhìn thấu, chỉ có thể che giấu bằng cách giả ngu, cũng không hữu dụng lắm.
“Anh nhớ rõ lần trước em có tâm tư muốn tỏ tình với anh.” Lục Thời Xuyên thản nhiên nói.
Lộc Tiểu Ngải đành phải cảm thán một tiếng.
Điều này sớm đã bị anh “nhìn thấu”.
“Còn lần này thì sao?” Anh đặt đũa xuống, cười nói với cô: “Em có phải…. lại đang nghĩ gì?”
“A?? Không, không nghĩ gì cả……” Lộc Tiểu Ngải rụt người lại, nhanh chóng đặt đũa nhét lại cho anh, làm bộ như không có chuyện gì: “Em còn có thể nghĩ gì.”
“Em đã là bạn gái anh.” Lục Thời Xuyên ho nhẹ một tiếng: “Anh đồng ý với em, chúng ta nên thân mạt khăng khít hơn.”
Lộc Tiểu Ngải: “……”
Mặc kệ anh nói gì, dù sao cũng không thể lộ ra cho anh biết, không chừng cô sẽ bị anh lừa.
“Thời Xuyên, anh đoán đúng rồi, em có tâm sự.” Lộc Tiểu Ngải thuận miệng nói, vô tội chớp chớp mắt, chỉ vào khay cơm của anh: “Em cảm thấy đồ ăn của anh ngon hơn.”
“Cho nên anh có thể cho em ăn hết không?”
“……”
“Thật ta vừa rồi em không hề nhìn anh chút nào, em là đang nhìn đồ ăn của anh.”
“……”
“Là bởi vì tình yêu ngọt ngào của chúng ta nên em mới nói như vậy, không phải cố ý gạt anh.”
“……”
“Em rất sợ anh buồn.”
“……”
Lục Thời Xuyên thở dài, bất đắc dĩ xoa lông mày.
Tạm thời dù cô đang nghĩ gì, dựa theo cách nói của cô, xác thật anh rất buồn.
Bây giờ hai người mới ở bên nhau, sự quan trọng của anh trong lòng cô chẳng qua là một đĩa…… khoai tây chiên sao??
Sao anh có thể nhớ rõ vào ngày đầu tiên đi học cô đã liệt kê món ăn này là “một trong những món ăn cô không thích ăn nhất trong nhà ăn”???
“Cái kia…… đến, Thời Xuyên chúng ta ăn mừng đi, cụng ly!”
Lộc Tiểu Ngải vừa nói, liền cảm thấy có chút không đúng, nói xong ngẩn người nhìn anh một lúc, sau đó mỉm cười bưng bát cháo trứng vịt Bắc Thảo & thịt nạc, chạm vào bát anh một chút, lại thúc giục anh: “Anh mau uống đi, vì tình yêu ngọt ngào của chúng ta.”
Lục Thời Xuyên rũ mắt xuống uống một ngụm, sau đó đẩy khay cơm của mình cho cô, khẽ nói: “Cho em.”
“Vì tình yêu ngọt ngào của chúng ta, hy vọng em có thể thực hiện lời hứa, ăn hết toàn bộ.”
“…… Hả?”
Lộc Tiểu Ngải ngơ ngác chớp chớp mắt, chậm rãi cúi đầu nhìn đến khay cơm anh gần như chưa đụng đến, một khay đầy ắp, còn có cả khoai tay cay cô không thích, “Tươi cười dần dần biến mất”.
Trời ạ…… Cô thật quá ngây thơ.
Cô vẫn luôn cho rằng sau khi thành công theo đuổi Lục Thời Xuyên cô sẽ có một “Cuộc sống vô cùng hạnh phúc”, ai biết còn thảm hơn trước??
Trước áp lực như vậy, nghiêm túc tự hỏi những điều sẽ trải qua trong quá trình yêu đương.
Ví dụ, điều quan trọng vừa được nhắc đến —— “khi nào thì hôn môi”.
Cô cảm thấy đầu mình sắp bị hói …