“Em hiểu không?”
Giọng nói của Lục Thời Xuyên vang lên bên tai, đầu óc Lộc Tiểu Ngải nhất thời có chút trống rỗng, chỉ có thể cảm nhận hơi thở của anh lướt qua vành tai cô, lưu lại một dấu ấn ấm áp.
Cô kinh ngạc không dám nhìn xung quanh, chỉ loáng thoáng có thể cảm nhận được Lục Thời Xuyên như đang ôm cô, cúi đầu nói ra lời này.
Nhịp tim chợt tăng nhanh, không thể kìm nén.
Anh muốn làm gì…..
Bên cạnh còn có nhiều người nhìn như vậy……
Lộc Tiểu Ngãi sững sờ một lúc mới hoảng loạn phục hồi tinh thần, muốn thoát khỏi tình cảnh hiện tại, vội vàng gật đầu liên tục: “Hiểu, hiểu rồi.”
“Thời Xuyên……” Sau đó cô nhỏ giọng gọi Lục Thời Xuyên một chút, cẩn thận kéo ngón tay anh.
Lúc này Lục Thời Xuyên mới khẽ thở dài, sờ đầu cô, không chút liên kết nói: “Mau đến trường thôi.”
Lộc Tiểu Ngải chớp mắt, một lúc lâu mới “Ồ” một tiếng, lúc cô mới phản ứng lại thì thông báo xe buýt đến bến vang lên.
Cô ngơ ngác đi theo Lục Thời Xuyên, chậm rãi đi về phía trường học.
—— Em cũng là độc nhất vô nhị.
—— Em hiểu không?
Hai câu nói này lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Cô đột nhiên cảm thấy Lục Thời Xuyên không giống muốn bày tỏ “tình yêu” của mình với cô.
Bởi vì anh không giống người sẽ trực tiếp nói ra như vậy.
Khi vui nhiều lắm anh cũng chỉ cười một cái hoặc sờ đầu cô mà thôi.
Phản ứng hôm nay của anh thật sự có chút khác biệt.
Đặc biệt anh còn ôm cô.
Trong lúc Lộc Tiểu Ngải đang suy nghĩ miên man, Lục Thời Xuyên vươn tay chặn trước mặt cô: “Dừng lại, đâm vào cây.”
“… Hả?” Lộc Tiểu Ngải sửng sốt, vừa ngẩng đầu thì quả nhiên nhìn thấy một thân cây đang ở trước mắt cô.
Cô vội vàng kêu “Ồ” một tiếng, theo cánh tay anh dời đi, sau đó nắm lấy góc áo anh, nhẹ nhàng dựa vào anh.
“Nghĩ gì vậy?” Lục Thời Xuyên thản nhiên hỏi.
“Em… ừm…” Lộc Tiểu Ngải thở dài: “Em không nghĩ gì cả.”
Thật ra cô không hiểu lắm, theo sự hiểu biết của cô, suy nghĩ kéo dài ra vài phần rồi đi đến nơi nào đó “không thể cho ai biết”.
Cô cảm thấy quan hệ giữa hai người đã duy trì rất nhiều năm.
Có phải anh đã thích cô hơn một chút…
Lộc Tiểu Ngải cũng có chút chờ mong, vì anh nói cô là “độc nhất vô nhị”, vậy thì có lẽ anh đã thích cô hơn một chút.
Nhưng nếu không … Nếu cô đột nhiên tỏ tình với Lục Thời Xuyên, phản ứng của anh có lẽ cũng giống như “Người em gái độc nhất vô nhị anh chăm sóc nhiều năm lại tỏ tình với anh”.
Vậy thì không chỉ xấu hổ… mà đây còn là chuyện bi thảm hiếm có trong đời…
Vì đã quá quen thuộc nên không dễ “xuống tay”.
Nếu cô vừa quen Lục Thời Xuyên không lâu, có lẽ cô có thể học được phương pháp “qua lại với anh trai nhỏ” của Đường Tử Duyệt để đi tỏ tình, nếu cô không thành công thì cùng lắm sau này tránh mặt anh cũng không sao.
Nhưng đối với Lục Thời Xuyên lại không thể như vậy.
Dù thế nào cô cũng không thể trốn tránh anh.
“…… Em đã sớm không còn là trẻ con nữa.” Lộc Tiểu Ngải kéo góc áo Lục Thời Xuyên, ngẩng đầu nhẹ nhàng nói.
Có nghĩa là anh không cần lúc nào cũng nói em non nớt, coi cô như em gái.
Bây giờ cô đã có người trong lòng.
“Thời Xuyên, em thật sự đã trưởng thành.” Lời nói của Lộc Tiểu Ngải có vẻ vô cùng sốt sắng, véo ngón tay anh chơi đùa.
”Anh xem em đã học cao trung. Mặc dù chỉ có một từ khác biệt giữa cao trung và sơ trung nhưng nếu làm tròn, em cũng sắp vào đại học.”
Cô cảm thấy cô nên triển khai trước cho màn “tỏ tình” sau này, để đến lúc đó Lục Thời Xuyên không “Quá bất ngờ”, không coi cô như một đứa em gái không hiểu chuyện, trực tiếp từ chối.
“Này.”
Lộc Tiểu Ngải nói xong, liếc mắt nhìn Lục Thời Xuyên một cái, thấy hai mắt anh híp lại giống như đang suy nghĩ gì đó nên nhẹ giọng nói: “Thời Xuyên, anh nghe thấy không?”
“Ừ.” Lục Thời Xuyên đơn giản lên tiếng, sau đó cười nhẹ sờ lên đỉnh đầu cô, khẽ nói: “Anh biết rồi.”
“…… Hả?”
Lộc Tiểu Ngải trừng mắt liếc anh một cái, cô cảm thấy Lục Thời Xuyên thất thần không nghe rõ, tùy tiện trả lời cô.
Khi cô hỏi anh có biết không?!
Trong lòng anh đang suy nghĩ gì…..
Lộc Tiểu Ngải thở dài, cô cảm thấy mình thật sự quá vất vả.
Không biết làm cách nào để theo đuổi được anh…
Khi còn nhỏ cô không nên gọi anh là “anh trai”.
Lộc Tiểu Ngải hất tóc, tạm dừng những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, sau đó yên lặng cùng Lục Thời Xuyên bước lên cầu thang.
Cô đột nhiên cảm thấy mối quan hệ êm ấm này cũng rất vui vẻ.
Tóm lại bất cứ giây phút nào ở bên anh cũng rất vui vẻ.
Đột nhiên, Lục Thời Xuyên ho nhẹ một tiếng, khiến Lộc Tiểu Ngải chú ý, sau đó vỗ nhẹ lên đầu cô nói: “Đến rồi.”
“Hả?”
Lộc Tiểu Ngải vội vàng ngẩng đầu nhìn, sau đó “ồ” một tiếng, xoay người sang chỗ khác, kéo tay anh đi lên, nói: “Thời Xuyên bây giờ mới đến tầng 3, em đưa anh lên tầng sáu.”
Cô nghe nói khi theo đuổi ai đó, có thể đưa người đó đến lớp mỗi ngày. Cô cảm thấy mình cũng có thể thử một chút.
“Hả?” Lục Thời Xuyên hơi nhướng mày: “Hôm nay giáo viên đến kiểm tra muộn sao?”
Lộc Tiểu Ngải mở to mắt, kéo dài giọng điệu “A ——” một tiếng, cô rối rắm vài giây, rồi nói: “Không sao đâu, bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi nhanh là được.”
“Thời Xuyên, nhanh lên.”
Không đợi Lục Thời Xuyên trả lời, Lộc Tiểu Ngải đã vội vàng vòng qua phía sau anh, dùng tay đẩy anh lên cầu thang, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không sao, đến muộn thì đến muộn, em thật vất vả mới đưa anh đi một lần.”
Lục Thời Xuyên: “……”
Lần đầu tiên anh nhìn thấy một người thà đến muộn cũng muốn đưa người khác đến lớp.
Khi hai người đi đến cửa phòng học, Lộc Tiểu Ngải dừng lại, thò tay vào cặp sách mò mẫm, cuối cùng lấy ra một cây kẹo ʍút̼ đưa cho Lục Thời Xuyên.
Ngay khi anh giơ tay lên định tiếp nhận, dường như Lộc Tiểu Ngải nhớ đến điều gì đó, “A” một tiếng, lập tức thu tay lại: “Thời Xuyên, anh đợi đã.”
“Ừ.” Lục Thời Xuyên đáp, khi buông tay xuống liếc mắt nhìn đồng hồ một cái, thời gian không còn nhiều nên anh cụp mắt xuống, kiên nhẫn nhìn cô.
Không lâu sau, Lộc Tiểu Ngải đổi một cái kẹo ʍút̼ khác, đưa cho anh, nhẹ giọng nói: “Em nhớ rõ anh thích cái này.”
Lần trước cô ăn kẹo vị nho, anh nhất định phải đổi với cô.
Ánh mắt Lục Thời Xuyên dừng trêи que kẹo, cười khẽ một tiếng, nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Em về lớp đi.” Anh lại nói, giọng nói nhẹ nhàng: “Đừng đến muộn.”
“Biết rồi biết rồi.” Lộc Tiểu Ngải liên tục gật đầu, có chút vui vẻ nhảy lên một chút, chạy về phía sau mấy bước mới chợt nhớ ra, vội vàng quay đầu lại “bye bye” với anh rồi lập tức chạy đi.
*
“Này?” Chu Huyên Huyên dùng đầu bút gõ vào đầu Lộc Tiểu Ngải, có chút nghi ngờ hỏi cô: “Sao hôm nay cậu đến muộn vậy?
Lộc Tiểu Ngải thường đến đúng giờ, bởi vì cho dù cô ăn vạ nằm trêи giường muốn ngủ thêm một lúc, Lục Thời Xuyên khẳng định cũng vào gọi cô dậy đi học.
“Mình…” Lộc Tiểu Ngải chớp mắt, vừa nói vừa lấy sách giáo khoa từ trong cặp ra: “Mình đã làm một chuyện rất có ý nghĩa.”
“À? Chuyện gì?” Chu Huyên Huyên mới vừa hỏi ra miệng, lập tức hiểu được, cười nói: “Ồ —— mình biết rồi, khẳng định liên quan đến Lục học trưởng.”
“Đoán đúng rồi!” Lộc Tiểu Ngải mở sách giáo khoa ra, mi mắt cười cong cong, vừa nói vừa ôm má.
“Sáng nay mình đưa anh ấy đến lớp, mình cảm thấy sau này phải thường xuyên đưa anh ấy đi. Chậm rãi tập thành thói quen, sau đó anh ấy sẽ cảm thấy mình rất tốt, biết chăm sóc người khác, khi đó mình tỏ tình chắc chắn anh ấy sẽ đồng ý.”
“Đúng rồi, mình sẽ không chỉ đưa anh ấy đến lớp, mình phải nghĩ xem còn nên làm gì……” Lộc Tiểu Ngải cầm bút nước chạm đi chạm lại vào cằm, híp mắt bắt đầu tự hỏi: “Sau này bọn mình ở cạnh nhau, mình sẽ tiếp tục chăm sóc anh ấy, để mình nghĩ xem nên làm gì ta…”
“Cậu dừng lại!” Chu Huyên Huyên bất đắc dĩ vỗ vai cô: “Còn chưa đến lúc đó!”
“Hả?” Lộc Tiểu Ngải sửng sốt.
“Aizzzz, cậu còn chưa theo đuổi anh ấy! Nghĩ quá xa rồi.” Chu Huyên Huyên dùng ngón tay chọc cô một chút: “Học trưởng phản ứng thế nào? Có tiến triển gì không?”
“Mình nghĩ mới có động lực.” Đầu tiên Lộc Tiểu Ngải nhỏ giọng khẽ nói một câu, sau đó tiếp tục nói với cô: “Bây giờ mới vừa bắt đầu, đương nhiên không nhìn ra nhiều tiến triển, chờ mình theo đuổi anh ấy thêm mấy ngày nữa là có thể kéo gần quan hệ.”
Ánh mắt Chu Huyên Huyên có chút hoài nghi.
“Ai nha kế hoạch của mình thật hoàn hảo.” Lộc Tiểu Ngải rất tự tin nói: “Mình đã nghiêm túc liệt kê danh sách, nếu phương pháp này không hiệu quả thì mình có thể thay đổi.”
“Cậu, cậu cố lên.” Chu Huyên Huyên vừa nghe thấy danh sách tràn ngập các loại phương pháp kỳ quái, không khỏi có chút nghẹn ngào, tượng trưng mà vỗ bả vai cô.
“Mình đương nhiên sẽ cố lên.” Lộc Tiểu Ngải trừng mắt nhìn Chu Huyên Huyên: “Cậu phải tin mình.”
Cô cảm thấy sớm hay muộn sẽ có một ngày Lục Thời Xuyên đồng ý lời tỏ tình của cô.
*
“Này, Xuyên ca.”
Viên Vũ Trác vừa thấy Lục Thời Xuyên từ cửa đi vào, liền mở miệng gọi anh lại: “Dạo này em gái anh rất thường xuyên đến gặp anh nha.”
Sau vài giây, Lục Thời Xuyên đáp lại một tiếng “ừm”, rồi lạnh lùng nhìn anh.
Viên Vũ Trác đột nhiên nhớ ra lúc trước khi mấy lần nhắc đến em gái anh cũng như thế này, vì để “đảm bảo an toàn”, anh thở dài: “Được rồi, được rồi, sau này em sẽ không nói về chủ đề này nữa.”
“Này em hỏi anh, các em gái vây xung quanh anh cả ngày, bạn gái anh sẽ không……” Viên Vũ Trác nói đến một nửa, đột nhiên dừng lại, bất lực lắc đầu: “Em đoán anh cũng không tìm được bạn gái.”
Lục Thời Xuyên hơi nhướng mày.
Viên Vũ Trác làm mặt vì anh mà đau lòng: “Ai, trong trường có nhiều nữ sinh như vậy, không ít người thích anh? Anh không thích ai sao?”
Lục Thời Xuyên trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên cong khóe môi, đáy mắt xẹt qua ý cười.
“Chết tiệt?! Sẽ không thực sự có, phải không??” Viên Vũ Trác hoàn toàn choáng váng.
Học cao trung lâu như vậy, chưa có bạn học nào khiến anh để ý, người này cũng quá lợi hại đi?!
Một giây tiếp theo anh buột miệng nói: “Anh thích ai? Chuyện xảy ra từ khi nào vậy?”
“Từ lâu đã thích cô.”
Lục Thời Xuyên cười khẽ một tiếng, lông mày giãn ra nở một nụ cười dịu dàng, tâm trí anh dường như trở về rất lâu trước kia rồi chợt kéo về thực tại, bất lực lắc đầu: “Cô ấy nói cô ấy đã trưởng thành, làm tròn cũng sắp vào đại học.”
Cũng giống như lời đối thoại này.
—— Em đã sớm không còn là trẻ con nữa. Em thật sự đã trưởng thành.
—— Anh biết rồi.
“Cho nên tôi đang suy xét đến việc có nên hỏi cô ấy có muốn ở bên tôi không.”
Đoán xem bao giờ hai anh chị ở bên nhau nào
【Xưng hô giữa Viên Vũ Trác và Lục Thời Xuyên nhiều lúc mình cũng nhầm lẫn nên giờ VTT xưng với LTX là anh – em; LTX cưng với VTT là tôi – cậu nhé】