Lộc Tiểu Ngải nằm trêи giường không ngủ được, xoay người nằm nghiêng vùi đầu vào gối, dùng ngón tay vẽ quanh gối.
Cô cảm thấy vừa rồi mình quá khẩn trương, nếu còn chưa nghĩ ra cách theo đuổi mà đã bị Lục Thời Xuyên nhìn ra thì thật xấu hổ.
Hơn nữa bây giờ cô không chắc lắm, để tăng khả năng thành công, cô cần phải cẩn thận lên kế hoạch một chút, phải hỏi Chu Huyên Huyên và Đường Tử Duyệt nên làm gì.
Cơn buồn ngủ dần ập đến, Lộc Tiểu Ngải híp mắt, nhẹ nhàng ngáp một cái, dùng ngón tay chậm rãi ấn nhẹ viết chữ “tỏ tình” trêи ga trải giường, rồi nhanh chóng biến mất.
Lông mi của cô gái nhỏ run lên vài cái, cho dù ở trong bóng tối cũng có chút xấu hổ, cô lập tức kéo chăn bông lên che đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trước khi ngủ Lộc Tiểu Ngải đặt đồng hồ báo thức dậy rất sớm. Sáng sớm hôm sau vừa nghe thấy tiếng chuông báo thức quen thuộc, cô đã lập tức tỉnh dậy.
Cô không giống như trước kia cọ tới cọ lui một lúc lâu mới xuống giường, mà lập tức ngồi bật dậy gãi tóc, đi dép lê vào rồi đi rửa mặt. Mặc dù vẫn còn hơi buồn ngủ nhưng cô cảm thấy mình nên cố gắng dành nhiều thời gian ở chung với Lục Thời Xuyên hơn, dậy sớm làm một ý kiến hay.
Cô biết buổi sáng anh khẳng định sẽ đi chạy bộ.
Lộc Tiểu Ngải nghĩ đến đây liền trở nên tràn đầy năng lượng, nhìn gương vui vẻ cười rộ lên, mi mắt cong thành hình vòng cung đẹp mắt.
Chuẩn bị xong, cô nhảy tại chỗ hai lần, có chút hưng phấn, kϊƈɦ động mở cửa, thò đầu ra xem xét.
Dựa theo thời gian bình thường, khoảng mười phút nữa Lục Thời Xuyên sẽ ra.
Anh luôn rất đúng giờ.
Lộc Tiểu Ngải không nhịn được, nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngoan ngoãn đứng ở đối diện, nghiêng đầu, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh nhất có thể, kiên nhẫn chờ đợi.
“Sao lại chậm như vậy……”
Cô khẽ nói nhỏ một câu, lấy điện thoại ra xem, có chút kinh ngạc nói: “Sao mới chỉ qua ba phút……”
Một nửa thời gian cũng chưa qua đâu.
Khẳng định là vì cô quá muốn gặp anh.
Lại đợi một lúc, Lộc Tiểu Ngải cảm thấy thời gian sắp đến nên rón rén ghé vào cửa nhà Lục Thời Xuyên, nghiêng đầu lắng nghe.
Rất yên tĩnh.
Lại bật điện thoại lên lần nữa, mới qua 2 phút, Lộc Tiểu Ngải thở dài, hất tóc, nhìn chằm chằm góc cầu thang để dời lực chú ý, không ngừng suy nghĩ lung tung.
Gấp cái gì, Lục Thời Xuyên nhất định sẽ ra thôi.
Cuối cùng tiếng vặn khóa cửa cũng phát ra, truyền vào trong không khí yên bình của buổi sáng.
Lộc Tiểu Ngải đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, lập tức nở nụ cười, giọng nói ngọt ngào mềm mại: “Thời Xuyên, chào buổi sáng!”
Một tháng trước, cô cũng kϊƈɦ động dậy rất sớm, đứng trước cửa nhà Lục Thời Xuyên đợi, sau đó vui vẻ nói “chào buổi sáng” với anh.
Chỉ là lúc này, trong đầu cô đang ẩn giấu một chút tâm tư, cẩn thận không cho anh biết, nhưng không khỏi nghĩ đi nghĩ lại, sau khi biết được phản ứng của anh lại âm thầm suy đoán.
Sự kinh ngạc xẹt qua đáy mắt Lục Thời Xuyên, anh hỏi: “Sao hôm nay em dậy sớm vậy?”
“Cái đó…” Lộc Tiểu Ngải túm tóc, lấy hết can đảm nói: “Thời Xuyên, em có thể cùng anh chạy bộ buổi sáng không?”
“Hả?” Lục Thời Xuyên hơi nhướng mày.
Sao hôm nay cô gái nhỏ lại đột nhiên hứng thú muốn đi tập thể ɖu͙ƈ như vậy?
“Có được không?” Lộc Tiểu Ngải vươn tay, nắm lấy góc áo thể thao của anh lắc lắc vài cái, đôi mắt hạnh trong veo lộ ra vẻ mong đợi. Để tìm cớ cho hành vi khác thường của mình, cô nói thêm: “…… Có em đi cùng anh, nhất định sẽ không chán, hơn nữa em muốn giảm cân.”
“Có thể.” Lục Thời Xuyên giơ tay ra bóp má cô, khẽ cười nói: “Em không béo, đừng ngày nào cũng kêu muốn giảm cân.”
Lộc Tiểu Ngải “A” một tiếng, chậm rì rì phản bác: “Béo…… mà.”
Thật sự cô cũng chỉ thuận ghép thành câu nghe có vẻ thuyết phục hơn.
Cô khẽ bĩu môi, trong lòng thầm than sao Lục Thời Xuyên không nắm được trọng điểm, điều quan trọng nhất rõ ràng là “cô muốn ở bên anh”.
Nhưng…… anh không biết cũng tốt, cô còn chưa chắc chắn tỏ tình anh sẽ đồng ý, vẫn nên giữ bí mật.
Bằng không nếu nói ra mà anh không đồng ý, nói không chừng “thâm tình” thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy cũng không giữ nổi.
Vẫn nên bình tĩnh lý trí một chút, ngàn vạn lần không thể xúc động.
Lộc Tiểu Ngải dần dần mở to hai mắt, cơn buồn ngủ còn sót lại biến mất hoàn toàn, cô không ngờ có một ngày cô lại lấy “Bình tĩnh và lý trí” làm tiêu chí hành động.
“Đi thôi.” Lục Thời Xuyên vỗ nhẹ đầu cô, mở miệng nói, hứng thú quan sát vẻ mặt chậm rãi thay đổi của cô gái nhỏ.
Anh dễ dàng nắm bắt được sở thích và tính cách của cô, thậm chí còn nhớ rõ những thói quen nhỏ nhặt của cô, nhưng không phải lúc nào anh cũng có thể đoán được những suy nghĩ thay đổi trong lòng cô.
Suy nghĩ của cô giống hệt như bước chân thường xuyên nhảy nhót của cô. Tất cả các loại cảm xúc nhỏ nhặt thậm chí còn hơn thế nữa, anh sớm đã học được cách không so đo đến những lời buột miệng thốt ra hay sự thay đổi đột ngột của cô.
Nhưng điều này không có nghĩa anh không muốn biết.
Mặc dù điều này có vẻ là một vấn đề nan giải.
Nhưng sẽ luôn có phương pháp giải quyết.
Lộc Tiểu Ngải nghe thấy, “ồ” một tiếng rồi vội vàng đuổi theo bước chân anh, đi xuống lầu, bởi vì đạt được mục đích nên tâm trạng đặc biệt tốt, vừa đi vừa nghịch ngợm, nhỏ giọng hát.
“Ơ……”
Cô đột nhiên đứng yên, nghiêng đầu, ngừng hát giống như đang nghiêm túc suy nghĩ gì đó.
“Làm sao vậy?” Lục Thời Xuyên để ý, quay lại nhìn cô.
“Em quên lời bài hát tiếp theo rồi…..” Cô gái nhỏ cau mày, mím môi suy nghĩ.
“Thật ra, em không cần để ý đến lời bài hát.” Lục Thời Xuyên ho nhẹ một tiếng, cố ý trêu chọc cô, giọng điệu chậm rãi nghe có vẻ có ý khác: “Giọng em hát…”
“Hả?” Lộc Tiểu Ngải giật mình, hoang mang rối loạn hỏi: “Có phải lạc, lạc nhịp…”
“Ừ.” Lục Thời Xuyên đáp.
Lộc Tiểu Ngải buồn rầu mà thở dài, đột nhiên ngã về phía trước, đầu nhỏ vừa lúc dựa trêи vai anh.
Cô nhớ rõ trong mấy bộ tiểu thuyết ngôn tình cô đã đọc trước kia, hình như có tình tiết nữ tử bình thường nhưng bởi vì hát hay nên đã thu hút sự chú ý của Hoàng Thượng và Thái tử.e
Cũng may cô không phải người cổ đại, nếu không khẳng định xong đời, nói không chừng khi nam chính nghe cô hát dở sẽ sợ hết hồn rồi chạy mất.
Lục Thời Xuyên có thể chịu đựng nghe cô hát nhiều năm như vậy, anh cũng thật kiên nhẫn.
Anh thật sự quá tốt.
“Thời Xuyên, anh vất vả rồi.”
Sau vài giây, Lộc Tiểu Ngải vô cùng chân thành nói, giọng nói ôn nhu hơn bao giờ hết.
Lục Thời Xuyên: “???”
Rõ ràng anh đang trêu chọc cô, không phải cô nên… che đậy quá khứ hoặc trực tiếp trừng mắt liếc anh một cái sao?
Vẻ mặt cô gái nhỏ rất nghiêm túc, không giống bộ dáng nói đùa chút nào, mà anh luôn có thể dễ dàng nhận ra bộ dáng giả ngu của cô, cô là người không giỏi nói dối.
Hôm nay thật khác thường.
Lục Thời Xuyên cảm thấy tâm tư cô càng ngày càng khó nắm bắt, đành phải vỗ nhẹ lên đầu cô một chút, nói ngắn gọn: “Đứng dậy, nên đi thôi.”
“Ồ.” Lộc Tiểu Ngải chậm rãi đứng lên, nghiêng đầu, vô cùng cẩn thận hỏi: “Thời Xuyên, anh có cảm thấy động tác của anh giống đang vỗ đầu một con chó không?”
Lục Thời Xuyên: “……”
“Em không có ý đó.” Lộc Tiểu Ngải vội vàng liên tục xua tay: “Em nhớ có một lần, em không cẩn thận nói……”
Cô xem xét vẻ mặt Lục Thời Xuyên, thành thật che miệng lại, chỉ chừa đôi mắt mở tròn xoe nhìn anh.
Đợi một lúc lâu, Lộc Tiểu Ngải mới buông tay ra, nói: “Vất vả anh rồi.”
“……?”
Lục Thời Xuyên khẽ thở dài một tiếng, bất lực nhay ấn đường.
Lộc Tiểu Ngải cũng thở dài theo.
Cô cảm thấy trước kia Lục Thời Xuyên đã phải chịu đựng quá nhiều lần cô hồ ngôn loạn ngữ, không khiến anh nổi giận, quả thực quá may mắn.
(*) Hồ ngôn loạn ngữ: lời nói bậy bạ