Lục Thời Xuyên phát hiện anh thật sự quá coi thường Lộc Tiểu Ngải.
Hóa ra "Tính sổ" mà cô nói chính là ủy khuất ngồi trên ghế, cầu cứu, thậm chí còn vu hãm anh.
Thông minh hơn rồi.
Lục Thời Xuyên nhấc mí mắt, ánh mắt đầy ẩn ý liếc nhìn Lộc Tiểu Ngải.
Lộc Tiểu Ngải co rụt dựa sát vào lưng ghế, cô luôn cảm thấy tình cảnh hiện tại của bản thân có chút nguy hiểm.
Vừa rồi trực tiếp đánh anh có vẻ tốt hơn.
Khi đang khẩn trương, cô gái nhỏ run rẩy hét lên: "Dì...... Dì à, Thời Xuyên, ngày nào anh ấy cũng bắt nạt cháu."
Lục Thời Xuyên: "......"
Tuy rằng anh ngồi rất gần Lộc Tiểu Ngải nhưng ngay cả một ngón tay anh cũng chưa động vào.
Sao lại thành "ngày nào" cũng bắt nạt cô.
Nói như vậy, anh chỉ có thể không nói chuyện với cô mới được coi là "Hoà bình ở chung".
Lục Thời Xuyên khoanh tay, bất lực khẽ thở dài một tiếng, nhưng trong mắt lại hiện lên ý cười, rất hứng thú nhìn cô.
"Mẹ anh vừa ra ngoài."
Sau một lúc, Lục Thời Xuyên chậm rãi nói, tiện thể cầm cốc nước trên bàn lên uống một hớp, khi đặt cốc xuống vang lên tiếng va chạm nhẹ giữa đế cốc thủy tinh và mặt bàn.
"!!!"
Lộc Tiểu Ngải đột nhiên mở to hai mắt: "Cái...... Cái gì?!"
Thảo nào lâu như vậy cũng chưa có người vào đây!
Đây không phải là.... cô thật sự xong rồi?
Còn không bằng cô không kêu gì.
Lộc Tiểu Ngải vô cùng khẩn trương nuốt nước bọt, cẩn thận thò người lại gần, chọc Lục Thời Xuyên: "Thời Xuyên, anh không nghe thấy gì, đúng không?"
"Anh nghe thấy." Lục Thời Xuyên cầm một quyển sách lên mở ra xem, không quan tâm đến ánh mắt đầy mong đợi của cô.
Lộc Tiểu Ngải sửng sốt một lúc, buồn rầu nhăn mũi, đột nhiên đôi mắt chợt lóe, kéo cánh tay Lục Thời Xuyên: "Thời Xuyên, nhưng em mất trí nhớ rồi."
"Hả?" Cuối cùng Lục Thời Xuyên cũng ngước mắt lên.
"Em không nhớ trước kia anh bắt nạt em." Lộc Tiểu Ngải cười nói: "Cho nên anh cũng không nhớ em nói gì, đúng không?"
Lục Thời Xuyên hơi nhướng mày —— ồ, cô đây là muốn "trao đổi tương đương" với anh.
"Trí nhớ của anh rất tốt, chỉ sợ sẽ không dễ dàng mất trí nhớ nhanh như vậy." Lục Thời Xuyên nói.
"... Hả?"
Lộc Tiểu Ngải lại mềm oặt ngồi xuống ghế, uể oải cúi đầu.
Cô nên cẩn trọng hơn một chút, mọi chuyện đã ổn rồi, vốn dĩ cô muốn "tính sổ" với Lục Thời Xuyên nhưng lại bị anh bắt được nhược điểm của bản thân.
"Thời Xuyên, làm sao anh mới có thể mất trí nhớ?"
Một lát sau, Lộc Tiểu Ngải lại ngẩng đầu lên, đầu nhỏ nhắm thẳng nhìn anh.
"Để anh nghĩ đã ——" Vẻ mặt Lục Thời Xuyên rất nghiêm túc, hơi nghiêng đầu, ngón tay đặt trên mặt bàn gõ nhẹ một chút.
Tầm mắt Lộc Tiểu Ngải chuyển từ khuôn mặt anh xuống các ngón tay với khớp xương rõ ràng của anh.
Cô đột nhiên cảm thấy tay Lục Thời Xuyên thật sự rất đẹp, ngón tay thon dài, mu bàn tay ẩn hiện gân xanh nhàn nhạt, vì thế có chút thất thần, nhìn chằm chằm hồi lâu.
Không khí lập tức yên tĩnh, chỉ có tiến kim đồng hồ theo quy luật phát ra tiếng "Tích tắc".
"Thời Xuyên, sao anh vẫn chưa nghĩ ra?" Lộc Tiểu Ngải nhỏ giọng lẩm bẩm, ngáp một cái rồi ngẩng đầu lên đối diện với tầm mắt của Lục Thời Xuyên: "Hả?"
"Anh nhìn em làm gì?" Lộc Tiểu Ngải nghi hoặc hỏi: "Anh mau nghĩ đi."
Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy ánh mắt của Lục Thời Xuyên... hơi giống ánh mắt của cô.
Chẳng lẽ khi cô thất thần nhìn ngón tay anh, Lục Thời Xuyên cũng đang nhìn cô?
Cô có chỗ nào nào đẹp?
Lộc Tiểu Ngải nghiêng đầu, đánh bạo đá nhẹ vào mũi chân anh.
"Hả?" Lục Thời Xuyên rũ mi mắt xuống, nhìn cô gái nhỏ.
Dường như cô đã quên chuyện vừa xảy ra, mặt mày hớn hở đung đưa đôi chân, rất vui vẻ.
"Anh còn muốn nghĩ nữa không?" Lộc Tiểu Ngải hỏi.
"Không nghĩ nữa." Lục Thời Xuyên lời ít ý nhiều nói, tiếp tục mở sách ra, cầm một cái bút trên bàn lên.
Không ngờ khi đặt bút lên vẽ một chút mới phát hiện viết ra chữ có màu hồng nhạt sáng long lanh.
"Thứ anh muốn để em làm quá nhiều." Anh thản nhiên đóng nắp bút lại, đổi một cây bút khác bên cạnh, nói: "Thôi bỏ đi, em là người mất trí nhớ."
Anh mở nắp một lần nữa, vẽ một đường trên giấy, không ngờ đó là màu cam sáng long lanh.
Lại đến, màu xanh lam sáng long lanh.
Lại đến, màu tím sáng long lanh.
Lục Thời Xuyên: "......"
Xem ra chỉ sợ Lộc Tiểu Ngải còn không có một cái bút nước bình thường.
"Ai nha, anh có thể dùng cái này." Lộc Tiểu Ngải đưa cho Lục Thời Xuyên cái khác, lại liếc anh một cái nói:"Vẻ mặt này của anh một chút tâm tư thiếu nữ cũng không có."
Lục Thời Xuyên khẽ thở dài một tiếng, xoa huyệt Thái Dương, ok, là anh không có tâm tư thiếu nữ.
Nhưng anh cần có tâm tư thiếu nữ làm gì?
Có phải chỉ để dỗ cô vui vẻ không?
...... Nhưng dù chỉ có tác dụng này, dường như cũng có thể.
"Ai nha không nói chuyện nữa, làm bài tập làm bài tập." Lộc Tiểu Ngải vừa nhìn thời gian, hoảng sợ: "Nếu không bắt đầu làm, chỉ sợ em sẽ không được ngủ."
"Ừ." Lục Thời Xuyên đáp.
Cô gái nhỏ mím môi, bắt đầu viết bài.
Lục Thời Xuyên nghiêng đầu, dưới ánh sáng đèn bàn nhìn cô vài phút, sau đó cầm sách lật đến trang vừa đọc.
*
Sau khi làm bài tập xong rồi về nhà, Lộc Tiểu Ngải hào hứng lấy điện thoại ra, nằm trên giường nói chuyện với bạn một lúc lại đọc xong cuốn tiểu thuyết mấy ngày hôm trước quan tâm, cuối cùng lướt Weibo. Khi chuẩn bị đi ngủ mới nhận ra mình mặc áo Lục Thời Xuyên về luôn rồi.
Cô giơ tay vỗ trán, sau đó lại nhìn thời gian trên điện thoại, phát hiện đã khá muộn.
Bây giờ cô sang không biết Lục Thời Xuyên đã ngủ chưa, có làm phiền anh không.
Mấu chốt là để anh phát hiện mình ngủ muộn vì nghịch điện thoại, mặt anh chắc chắn sẽ trầm xuống dạy dỗ cô.
Cả người Lộc Tiểu Ngải run lên, sau đó dứt khoát giả bộ như không biết chuyện gì, cũng không nhắn tin cho Lục Thời Xuyên, thay đồ ngủ, chui vào trong chăn ngủ.
Một đêm không mộng.
Sáng hôm sau bị đồng hồ báo thức đánh thức, Lộc Tiểu Ngải nhắm hai mắt, duỗi tay ra, sờ lung tung tìm điện thoại ở đầu giường.
"Tiểu Ngải! Con còn chưa dậy! Mau dậy đi!"
Mẹ Lộc ở bên ngoài đã nghe thấy tiếng chuông đồng hồ báo thức, bà rất bất lực với đứa con gái thích ngủ của mình, nhân tiện nghĩ đến Lục Thời Xuyên "con nhà người ta", thở dài một hơi.
"Dậy, dậy ngay đây!" Lộc Tiểu Ngải vội vàng mở mắt ra, tắt đồng hồ báo thức, đột nhiên thấy thông báo tin nhắn.
Hở? Tối qua ngủ rất muộn không thấy, ai nhắn cho cô sớm như vậy?
Trong đầu Lộc Tiểu Ngải hiện lên một suy đoán, vừa thấy quả nhiên là Lục Thời Xuyên.
〈Hôm nay anh đi sớm, em tự đến trường đi.〉
Lộc Tiểu Ngải gãi mái tóc rối loạn của mình, chỉ biết "ồ" một tiếng, sau đó trả lời anh:〈Biết rồi.〉
Khi đánh răng rửa mặt, Lộc Tiểu Ngải vẫn còn ngơ ngác tự hỏi, sao mới sáng sớm anh đã có việc phải đi học sớm như vậy, có phải chưa ăn sáng không, nghĩ đến mơ mơ màng màng, vừa ngẩng đầu lên liền thấy miệng mình đầy bọt kem đánh răng trắng trong gương, còn khiến bản thân hoảng sợ, suýt chút nữa đập vào cửa.
Cô vội đặt bàn chải đánh răng xuống, buộc mái tóc lòa xòa lên để trông mình giống bình thường, không phải đầu tóc tán loạn đáng sợ như vậy.
Trước khi đi học, Lộc Tiểu Ngải thấy áo của Lục Thời Xuyên vẫn ở phòng cô, nghĩ xong vẫn nên giúp anh mang đến trường.
Thời tiết hôm nay lạnh hơn một chút, cũng không biết anh có cần mặc không.
Đồ trong cặp cô không nhiều lắm, áo lại rất mỏng, gấp gọn là có thể để vừa.
Dù chỉ có một mình nhưng Lộc Tiểu Ngải vẫn quyết định đạp xe đến trường.
Hôm qua trước khi đi ngủ, cô còn cố ý chỉnh đồng hồ báo thức sớm hơn một chút, nếu không tận dụng thời gian dậy sớm thỉnh thoảng mới có thì thật sự quá đáng tiếc.
Khi đang khóa xe trong bãi đậu xe của trường, Lộc Tiểu Ngải nghe thấy phía sau có người gọi mình, vì thế liền quay đầu lại.
Đường Tử Duyệt cũng đẩy xe đạp đi đến, vì để thu hút sự chú ý của cô nên nên cố tình bấm chuông "Đinh linh".
"Tử Duyệt?" Lộc Tiểu Ngải vô cùng vui vẻ nhảy dựng lên vẫy tay, tóc dài theo đó cũng tung lên, chờ Đường Tử Duyệt đi đến, cô nói: "Cậu cũng đạp xe đi học?"
Đường Tử Duyệt "Hừ" một tiếng: "Ngày nào mình cũng như vậy, nhìn xem cậu còn không quan tâm đến mình gì cả, đến bây giờ mới phát hiện."
"Quan tâm mà, đối với cậu đặc biệt quan tâm." Lộc Tiểu Ngải cười tủm tỉm an ủi cô: "Gần đây mình mới đạp xe, nên không biết."
Đường Tử Duyệt rất thích nói chuyện kiểu này, có lẽ bởi vì cô có rất nhiều nam thần và nữ thần nên trong lòng hy vọng nam thần, nữ thần sẽ luôn nghĩ đến mình.
...... Tuy rằng chuyện này khó có thể xảy ra, Đường Tử Duyệt cũng chỉ thầm nghĩ mà thôi.
Sau khi cô khóa kĩ xe, cả hai vừa nói chuyện vừa cười đùa đi đến lớp.
Sau khi đi đến tầng ba, Lộc Tiểu Ngải nhớ đến áo của Lục Thời Xuyên vẫn để trong cặp sách, về phòng học một chuyến sẽ rất phiền phức nên định đưa anh luôn.
"Này, mình đi cùng cậu." Đường Tử Duyệt vừa nghe, hai mắt sáng lên, phấn khích xoa tay: "Oa, mình rất muốn được nhìn thấy Lục học trưởng ở gần."
"Mình bảo đảm! Câm miệng! Không nói lời nào!" Đường Tử Duyệt lại giơ tay lên thề: "Yên lặng nhìn một chút liền rời đi, cậu có thể thỏa mãn tâm nguyện theo đuổi ngôi sao của thiếu nữ một chút không?!"
Lộc Tiểu Ngải: "???"
Hình như cô nghe nhầm gì đó? Theo đuổi...... Cái gì?
Lộc Tiểu Ngải mặt đầy nghi hoặc nhìn Đường Tử Duyệt, muốn nói lại thôi, nhớ tới ngày thường Đường Tử Duyệt đều "Hồ ngôn loạn ngữ", nên cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng.
(*) Hồ ngôn loạn ngữ: lời nói bậy bạ.
Hai người cùng nhau đi lên tầng 6, Đường Tử Duyệt chọc vai Lộc Tiểu Ngải: "Này, quần áo của học trưởng sao lại ở chỗ cậu?"
Lộc Tiểu Ngải "à" một tiếng, nói: "Tối qua mình mặc, quên không trả."
"Tối qua?" Đường Tử Duyệt ngửi được một loại hơi thở khác: "Hai người ở cùng nhau?"
"Đúng vậy." Lộc Tiểu Ngải nghiêng đầu nghĩ, cảm thấy nói cho Đường Tử Duyệt cũng không có việc gì:"Mình ở nhà anh ấy."
Đường Tử Duyệt dần mở to hai mắt, chậm rãi quay đầu nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc hỏi: "Cậu ở nhà Lục học trưởng? Còn mặc áo anh ấy? Sáng nay mới trả?
"...... Ừ."
Lộc Tiểu Ngải cảm thấy phản ứng của Đường Tử Duyệt có chút không bình thường, liền giải thích nói: "Buồi tối mình thường đến nhà anh ấy ——"
"Làm bài tập" ba chữ cuối còn chưa nói ra, Đường Tử Duyệt bỗng nhiên xoay người lại, đôi tay đặt trên bả vai Lộc Tiểu Ngải dùng sức lắc mạnh.
"Tiểu Ngải! Mặc dù mình rất ngưỡng mộ Lục học trưởng! Nhưng cậu nhất định phải cần thận! Cậu quá ngây thơ nên dễ bị lừa! Tối nay cậu đến nhà học trượng học, ừm, mặc dù mình không biết hai cậu làm gì, nhưng phải cẩn thận! Tối mai cậu không nên tiếp tục đến nhà anh ấy......"
Lộc Tiểu Ngải không biết sao Đường Tử Duyệt lại đột nhiên "Động kinh", bị cô làm choáng váng, không nghe hiểu ý cô đang là gì: "Chờ đã! Tử Duyệt cậu nói cái gì? Cậu dừng lại trước......"
Đột nhiên, Đường Tử Duyệt thật sự dừng lại, im lặng hơn bao giờ hết.
"Hả?"
Lộc Tiểu Ngải có chút khó hiểu, cô chưa bao giờ gặp Đường Tử Duyệt ngoan ngoãn như vậy, cho đến khi cô theo tầm mắt Đường Tử Duyệt chậm rãi ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là dáng người cao gầy của Lục Thời Xuyên.
Vẻ mặt anh vẫn đạm mạc như thường, rũ mi mắt xuống, nắm chặt tay đặt bên môi ho nhẹ một tiếng.