EDITOR: LILLY
BETA: LILLY
Triển Chiêu ngửa đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường lại ôm cánh tay, vẻ mặt vô tội hỏi: “Làm sao vậy? Miêu Nhi, mấy ngày nay ta vẫn luôn ở cùng ngươi, cái gì cũng chưa làm mà.”
Triển Chiêu nheo mắt lại: “Nhưng Bạch Phúc còn ở đây.” Dứt lời trực tiếp chạy tới phòng mình. Vừa đẩy cửa ra nhìn vào đã đen mặt. Căn phòng vẫn là căn phòng đó, kích thước không đổi, nhưng những thứ khác đã thay đổi hoàn toàn.
Giường so với lúc đầu rộng ra phân nửa. Bạch Ngọc Đường ho nhẹ, giải thích: “Lớn quá cũng không tốt.” Dừng một lúc, lại chêm thêm một câu: “Phòng nhỏ quá chứa không nổi.”
Triển Chiêu lại duỗi ngón tay chỉ vào tủ quần áo, cánh cửa tủ làm bằng gỗ lim khắc hoa, mặt trên còn khảm mặc ngọc không dễ thấy.
Bạch Ngọc Đường sờ sờ mũi: “Tủ quần áo ban đầu quá nhỏ, như vậy là vừa rồi.”
Triển Chiêu nhướng lông mày, bước nhanh tới, kéo cửa ra nhìn vào trong. Quả nhiên, nửa ngăn tủ đều chứa mấy bộ quần áo trắng như tuyết. Triển Chiêu ngoảnh lại, Bạch Ngọc Đường lại chắp tay nhìn trời.
Tiếp đó bàn, ghế càng không cần nói, đều đã đổi thành cái mới. Nhưng may là bức tranh chữ của Bao đại nhân vẫn còn.
Bạch Ngọc Đường cười tinh nghịch đi tới, ôm lấy eo người kia, thổi khí bên tai hắn: “Miêu Nhi, ngươi không mệt à, đi đường nhiều ngày như vậy, buổi tối cũng không được nghỉ ngơi đàng hoàng.”
Trên người Triển Chiêu treo một con chuột bạch vẫn đi tới bên giường trải giường: “Ban ngày không nên ngủ nướng, hơn nữa đại nhân cũng chưa về, nếu ngươi thấy mệt thì cứ nghỉ ngơi trước đi, đợi ta báo cáo với đại nhân xong sẽ rồi trở về cùng ngươi.”
“Cũng được.” Bạch Ngọc Đường tiếp tục dán sát vào người Triển Chiêu: “Miêu Nhi, ngươi đang trải giường cho ta hả?”
Triển Chiêu quay đầu nhìn y: “Vậy Bạch Ngũ gia muốn đến phòng khách nghỉ ngơi không?”
Bạch Ngọc Đường vùi đầu vào hõm cổ của Triển Chiêu dụi dụi, nói một câu như làm nũng: “Không muốn, vẫn là ổ của mèo con nhà mình thoải mái nhất.”
Triển Chiêu vươn tay xoa đầu y: “Vậy thì xong rồi, ngươi thế này là ‘chuột vào ổ mèo’ rồi.” Nói xong lại tiếp tục trải giường.
Bạch Ngọc Đường ở phía sau cười khẽ, đáp: “Thấy thế nào cũng là một con ‘mèo bị chuột ăn’.”
Triển Chiêu liếc y: “Để ta xem xem rốt cuộc là chuột ăn mèo, hay là mèo ăn chuột.” Dứt lời giơ cánh tay của Bạch Ngọc Đường lên cắn. Bạch Ngọc Đường cong môi cười, duỗi tay ra để hắn cắn. Cuối cùng Triển Chiêu lại không nỡ hạ khẩu, nắm ống tay áo trắng tinh của y chặt tới mức làm nó nhăn nhúm, sau đó thả lỏng tay: “Ta phải thay quần áo, buông ra.”
Bạch Ngọc Đường lười biếng buông lỏng tay ra, ngồi lên giường nhìn hắn. Triển Chiêu ôm quần áo, quay tại chỗ mấy vòng. Cuối cùng duỗi tay, kéo rèm giường xuống, chặn tầm mắt của Bạch Ngọc Đường lại.
Đợi Triển Chiêu thay đồ xong, lại bỏ đồ dơ vào trong chậu gỗ đặt ngoài cửa, Bạch Ngọc Đường đã nằm ngửa trên giường, hình như đã thiếp đi rồi.
Mấy ngày nay gần như mỗi lần ngủ ngoài trời, đều là Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu vào lòng ép hắn ngủ, bản thân thì tựa vào cây gác đêm, cũng khó trách lúc này y ngủ thiếu phòng bị như vậy.
Triển Chiêu nghiêng đầu, trước tiên thưởng thức dung nhan khi ngủ không ai sánh bằng kia nửa ngày. Sau đó mới cởi giày leo lên giường, hai tay đặt bên tai Bạch Ngọc Đường, cúi đầu nhìn tỉ mỉ. Đúng là nghịch thiên mà, càng nhìn càng thấy đẹp, đây tuyệt đối là loại nhìn thế nào cũng không chán. Đưa tay chọc chóp mũi, véo nhẹ, lại sờ lên khóe môi, xoa xoa gương mặt. Ngủ thật rồi à? Chọc phá cỡ nào cũng không phản ứng.
Đang nghĩ ngợi, Triển Chiêu lại đưa tay sờ lông mi cánh quạt của Bạch Ngọc Đường. Hai cánh tay lúc đầu còn đặt bên người của Bạch Ngọc Đường đột nhiên di chuyển, sau đó lúc Triển Chiêu chưa kịp trốn đã vòng quanh eo hắn. Bạch Ngọc Đường nghiêng thân, đặt hắn dưới người mình, đè lên Triển Chiêu khiến hắn kêu đau một tiếng, đưa tay kéo lỗ tai Bạch Ngọc Đường: “Chuột thối, học được cách giả bộ ngủ rồi.”
Bạch Ngọc Đường cong cong khóe môi, nằm trên người hắn không chịu dậy, rầm rì lầm bầm một tiếng: “Con mèo nhà ngươi, chăm chỉ như thế làm gì, ngủ một giấc thật ngon mới là chuyện đứng đắn.”
Triển Chiêu vỗ nhẹ lưng y, lời nói như dỗ trẻ con: “Được rồi, ta còn chút việc, làm xong sẽ trở lại.”
Bạch Ngọc Đường siết chặt cánh tay: “Ngươi tưởng Bạch gia gia không biết à? Nếu Bạch gia gia thả tay, ngươi sẽ ép bản thân mệt tới kiệt sức mới chịu quay về làm Bạch gia gia đau lòng.” Sau đó đưa tay kéo chăn, bao lấy cả hai người.
Triển Chiêu ‘Hừ’ một tiếng, quay đầu đi, nhưng cũng không giãy dụa nữa. Trong lòng thầm lầm bầm ‘Vậy ngủ một lát cũng không tồi.’
Công Tôn kì kèo ngoài cửa nửa ngày, lại bị Bàng Thống dắt ngựa tới ôm lấy eo y nhấc lên lên lưng ngựa. Sau đó Bàng Thống phóng người lên ngựa, lại duỗi tay nhéo thắt lưng y: “Thư sinh nhà ngươi, sao mấy ngày nay cho ngươi ăn nhiều canh gà như vậy cũng không thấy ngươi mập lên chút nào thế, lãng phí mất mấy con gà bổn vương bắt từ trong cung ra rồi.”
Công Tôn nheo mắt nhìn hắn, túm cái tay đang đặt ngang hông mình ‘sờ’ loạn ra. Bàng Thống lập tức quy củ nắm lấy dây cương, vỗ nhẹ vào cổ ngựa, lẩm nhẩm trong miệng: “Bổn vương ở biên quan hơn hai mươi năm, cùng ăn cùng ngủ với các tướng sĩ, chưa từng gặp ai da mặt mỏng như người cả.”
Công Tôn nghe vậy, nhấc chân muốn nhảy xuống, Bàng Thống vội vàng kéo y về: “Bộ ngươi không muốn sống nữa hả, bổn vương chỉ đùa một chút thôi, không nói nữa không nói nữa.”
Công Tôn ghét bỏ ngồi thẳng người, nói: “Mau lên, không phải ngươi muốn về trước giờ cơm à.”
Bàng Thống không có vấn đề run dây cương, tăng nhanh tốc độ, miệng nói: “Đồ ăn trong cung cũng không ngon miệng gì, nhìn thì đẹp lại không thể ăn cũng khó chịu lắm chứ.” Vừa nói vừa thu một tay lên xoa cằm, nhìn trời nói: “Chẳng qua Ngự Thiện phòng có không ít đồ ăn ngon, năm đó ta và Hoàng thượng còn có muội tử nhà ta không ít lần tới ăn vụng, cũng coi như quen cửa quen nẻo, ta nói này A Sách, tí nữa đi dạo một vòng không?”
Công Tôn nhấc mí mắt, không để ý tới hắn. Bàng Thống lúng túng rút tay lại, nắm lấy dây cương, sau đó đẩy đẩy y một chút, đẩy tới mức làm y lảo đảo.
Lần này Công Tôn mới có phản ứng, hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra. Sau đó âm điệu thong thả nói: “Vương gia, chúng ta phải mau tiến cung, mời ngài nhanh một chút.”
Bàng Thống bất đắc dĩ, chỉ đành tăng nhanh tốc độ. Sáng sớm, trên đường không có bao nhiêu người, cưỡi ngựa chạy như bay cực thoải mái cả một đường.
Giờ lâm triều đã sớm xong, nhóm người Bao Chửng, Bát Vương bị gọi vào Ngự Thư Phòng. Bàng Thống từ rất xa đã thấy cha già nhà mình đang vừa ‘đấu trí đấu dũng’ với Bao Chửng vừa đi tới Ngự Thư Phòng, quay đầu hỏi Công Tôn: “A Sách, ngươi cảm thấy cha ta thế nào?”
Công Tôn ngẩn ra: “Thân thể Thái sư không tệ.”
Bàng Thống cười cười: “Vậy à.” Đưa tay vỗ bả vai Công Tôn: “Đi thôi đi thôi, không phải đang gấp sao.”
Công Tôn gật đầu, vẫn còn hơi mờ mịt đáp: “À, phải.” Sau đó đeo hòm thuốc lên lưng chạy tới Ngự Y Viện.
Vị trí của Thái Y Viện tương đối gần hậu cung, tuy rằng cả sân cả lầu đều là mùi dược liệu, nhưng cũng không giống như những gì người ta đồn, nói lựa đại một ngự y cũng có thể bóc được một ông lão râu tóc hoa râm, tính tình kì quái. Trong toàn bộ Ngự Y Viện, ngoại trừ mấy ông lão chuyên xem bệnh cho Hoàng thượng, Thái hậu, cũng có không ít người trẻ tuổi. Ví dụ như Tả viện phán và Nội y chính vừa được cất nhắc đều là mấy chàng trai trẻ chừng hai mươi tuổi.
“Ôi chao.” Bàng Thống dạo quanh Thái Y Viện: “Bổn vương còn tưởng ở đây chỉ có mấy ông lão râu bạc thôi chứ, không nghĩ tới còn có người trẻ như vậy.” Sau đó nhướng mày với Tả viện phán: “Ngươi vào đây lúc nào?”
Tả viện phán khom người thi lễ, ra vẻ tất cung tất kính: “Hồi Vương gia, hạ quan vào Thái Y Viện từ ba năm trước.”
Bàng Thống gật đầu: “Không tồi, trẻ tuổi.”
Tả viện phán chắp tay, xoay người về phía Công Tôn nói: “Công Tôn tiên sinh, mời sang bên này.” Sau đó vươn tay phải, dẫn hai người đi ra sau, đi thẳng tới trước một tòa bát giác mộc lâu*: “Tất cả dược liệu hồ sơ đều ở đây.” Sau đó mở cửa: “Nếu Công Tôn tiên sinh cần gì, hạ quan nhất định sẽ tận tâm tận lực.”
*bát giác mộc lâu: lầu tám góc bằng gỗ
Công Tôn nói một câu đa tạ, cất bước đi vào trong.
Nơi này có tổng cộng ba tầng, tầng thứ nhất thường được sử dụng nhất, đúng giờ sẽ có người tới dọn dẹp. Tầng thứ hai bảo quản các phương thuốc dân gian, phương thuốc cổ truyền khắp nơi. Tầng thứ ba lại là vài loại y thuật đã thất truyền ở dân gian, vài bài thuốc bí truyền trong cung thời tiền triều, cũng có người chuyên môn tới đây sắp xếp.
Bên trong gần như không có bụi, sách vở, thẻ tre chất đầy nhà, hương mực tỏa ra khắp nơi.
Công Tôn quan sát xung quanh, xách theo hòm thuốc, đi thẳng lên lầu. Tới tầng hai vẫn không dừng lại, tiếp tục đi tới tầng ba. Tả viện phán ban đầu còn đi ở phía sau vội vàng đuổi theo, đưa tay muốn chặn y lại.
Tay của Tả viện phán vừa dang ra, đã bị Bàng Thống kéo lại: “Không sao, cứ kệ y đi, cũng đâu phải tới trộm sách của ngươi.”
Công Tôn nghe vậy dừng bước, quay đầu trợn mắt nhìn Bàng Thống.
Bàng Thống bị trừng mà không hiểu kiểu gì, vỗ vỗ bả vai Tả viện phán, đi tới bên cạnh Công Tôn, hạ giọng nói: “Đừng nói ngươi muốn trộm thật nhá?”
Công Tôn đạp hắn một cước, xách theo cái hòm thuốc tiếp tục đi lên. Bàng Thống quay đầu lại nhếch miệng nói với Tả viện phán: “Không sao, có chuyện gì bổn vương chịu trách nhiệm, lát nữa bổn vương sẽ nói với Hoàng thượng, các ngươi cứ ghi chép theo quy củ là được.” Xoay người đi theo.
===—0o0o0o0—===
Tác giả có lời muốn nói:
Không hiểu sao tui lại có ấn tượng rất tốt với từ ‘Tả viện phán’ này O_O