Giang Du hứng thú dạt dào quan sát Ngụy Khả Nhiên chết cứng tại chỗ, ánh mắt trào phúng không chút che giấu.
Là ánh mắt này, là ánh mắt như nhìn một con kiến! Ngụy Khả Nhiên nhìn thấy ánh mắt này của Đường Tây, đôi môi suýt chút bị y cắn nát, tay y dùng sức bấu trên hộp đàn, nếu không phải chất lượng hộp đàn không tồi, chỉ sợ sẽ bị y bóp nát.
Mà Kỳ Cẩm Hoàn nhìn lén bên ngoài cũng thật sự không ngờ đến, người ngồi đánh giá tân sinh viên lần này lại là người mà hắn ngày nhớ đêm mong suốt một tháng qua Đường Tây.
Từ lúc cuộc thi kết thúc, Đường Tây giống như bị bốc hơi, vô luận hắn nghe ngóng vận dụng hết quan hệ cũng không nghe được chút tin tức gì của cậu, hắn thậm chí còn lo sợ Đường Tây đã gặp chuyện gì bất trắc vì vậy mà khổ sở rất lâu.
Vốn dĩ đối đãi với Ngụy Khả Nhiên không còn nhiệt tình, lại một lần nữa khôi phục sủng ái, dung túng có thừa chỉ vì y có gương mặt giống Đường Tây.
Chính là, khi thấy thanh niên nọ ung dung ngồi ở vị trí giám khảo, Kỳ Cẩm Hoàn chỉ hận không thể lập tức xông vào lớn tiếng chất vấn cậu tại sao không nói không rằng biến mất suốt một tháng trời, nhưng tia lý trí cuối cùng ngăn hắn lại, muốn chất vấn đi chăng nữa vẫn phải đợi Ngụy Khả Nhiên hoàn thành xong lần phỏng vấn này.
Chỉ cần Ngụy Khả Nhiên thuận lợi vào Curtis, quan hệ của bọn họ sẽ chính thức kết thúc, đến lúc đó hắn có thể một lần nữa bước đến bên cạnh Đường Tây, hoàn toàn có thể nắm tay thanh niên hắn tâm niệm nhiều năm, đặt cậu lên đầu quả tim mà yêu thương.
Lúc Kỳ Cẩm Hoàn bách chuyển thiên hồi, ra sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp của hắn và Đường Tây, thì đại sảnh phỏng vấn rốt cuộc cũng có động tĩnh.
Cát Nặc đại sư cau mày nhìn thanh niên ngốc lăng đứng trước mặt suốt năm phút đồng hồ không thèm động, ngữ khí có chút không vui nói: "Cậu đến đóng vai cái cọc gỗ hả? Việc cơ bản nhất là giới thiệu bản thân cũng không biết? Nếu vậy thì mau đi xuống, không cần ở đây lãng phí thời gian của tôi."
Ngụy Khả Nhiên nghe thấy Cát Nặc đại sư nói vậy sắc mặt vốn tái xanh, nay càng thêm trắng bệch không tia huyết sắc, y mấp mấy môi, như muốn biện giải, cặp mắt to tròn ánh lên hơi nước, tới rồi, khuôn mặt ủy khuất đến cực điểm lại xuất hiện rồi.
Nhưng Cát Nặc đại sư lại chẳng có tia thương tiếc nào với y, ông là mười phần cầm si, nếu muốn được ông ưu ái, giả đáng thương không có tác dụng, chỉ có năng lực ưu tú đối với âm nhạc mới có được ánh nhìn của ông.
Ngụy Khả Nhiên thấy hành động của mình không khiến mọi người trong ban giám khảo đồng tình, ngược lại khiến Cát Nặc đại sư cau mày càng chặt, cũng không còn sức giả đáng thương, động tác chậm chạp mở hộp đàn, đem đàn violin của mình lấy ra.
Hít sâu một hơi, y nhất định sẽ làm được, y luyện tập nhiều lần như vậy, đã luyện suốt cả hai đời, sẽ không mắc sai lầm.
Đường Tây ở đây thì thế nào? Y sẽ dùng thực lực tuyệt đối khiến cho Đường Tây một chữ từ chối cũng không thốt ra được, nghĩ đến Đường Tây bị cầm kỹ của mình khuất phục, tâm tình hoảng loạn của Ngụy Khả Nhiên lúc đầu cũng được giảm bớt.
Y đem đàn violin lấy ra, hướng giám khảo cúi người, đem đàn violin gác lên vai, chậm rãi nhắm mắt, "Các vị giám khảo, em là Ngụy Khả Nhiên, hôm nay em sẽ diễn tấu...."
Ai ngờ, y chưa nói xong, một âm thanh dễ nghe của nam nhân vang lên đánh gãy, "Ngụy tiên sinh, cậu không biết trường chúng tôi năm nay khảo sát có cải cách sao?"
Ngụy Khả Nhiên mở bừng mắt, không thể tin nhìn vị trí của Đường Tây, ánh mắt như muốn giết người, biểu cảm như muốn nói chỉ cần Đường Tây dám nói thêm một chữ, y sẽ xông lên liều chết với cậu.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Giang Du lại không chút sợ hãi, thần sắc bình tĩnh tiếp tục bổ sung, "Năm trước thí sinh tham gia sẽ tự chọn bài, chỉ cần có thể thuyết phục giám khảo sẽ được vào trường, nhưng những năm gần đây chất lượng tốt nghiệp không cao, cho nên năm nay tôi đề xuất với trường nâng độ khó khảo sát lên một chút, phương thức phỏng vấn có chút cải cách."
"Năm nay có chút thay đổi, một phần là bài tự chọn, phần sau sẽ là bài được chỉ định." Giang Du nói xong, lẳng lặng nhìn biểu cảm biến hóa trên khuôn mặt Ngụy Khả Nhiên.
Như còn chưa đủ thỏa mãn, Giang Du tiếp tục cho y một đoàn giáng mạnh vào tim, "Cầm khúc được chỉ định cho cậu chính là [Troll Và Điệu Nhảy Xoay Tròn], mời cậu bắt đầu."
Nghe Đường Tây thông báo cầm khúc chỉ định, Ngụy Khả Nhiên thầm cảm thấy may mắn, tuy rằng không thuần phục bằng cầm khúc sở trường, nhưng y vẫn có thể kéo không tồi, thông qua khảo sát vẫn dễ dàng.
Chỉ cần y thuận lợi hoàn thành bài chỉ định, vậy y tuyệt đối sẽ nắm chọn ánh sáng rực rỡ ở phần thi tự chọn, xuất sắc hoàn thành, khiến cho Cát Nặc đại sư nhìn y với con mắt khác.
Ngụy Khả Nhiên như sợ Đường Tây đổi ý, dưới ánh mắt của ban giám khảo, bay nhanh tới giá đỡ violin, chấp khởi cầm cung, vẻ mặt say mê bắt đầu diễn tấu.
Lúc y tự cho bản thân phi thường duyên dáng diễn tấu, thì lại không biết, sắc mặt của giám khảo hiện tại không quá tốt, Cát Nặc đại sư biểu cảm chán ghét thêm phần rõ ràng.
Lúc kéo được phần nửa Cát Nặc đại sư đã kêu dừng, mà Ngụy Khả Nhiên bị chính mình làm cho đắm chìm lại không nghe thấy, vong tình vặn vẹo cơ thể, biên độ càng lúc càng lớn.
Cát Nặc đại sư nhìn một màn này, sắc mặt đen như đáy nồi, phàm là người có quen biết ông, đều biết rõ khúc [Troll Và Điệu Nhảy Xoay Tròn] là cầm khúc sở trường của học trò cưng của ông - Đường Tây.
Chư vị giám khảo có mặt hiện tại đều từ các trường danh tiếng, Cát Nặc đại sư nổi tiếng yêu thương đồ đệ, Đường Tây ở cuộc thi âm nhạc Tchaikovsky đạt được thanh tựu ra sao, đều được ông mang khoe với bên ngoài không biết bao nhiêu lần, cho nên những giá khảo ở đây cũng không ít lần được nghe cậu diễn tấu.
Mà [Troll Và Điệu Nhảy Xoay Tròn] được Đường Tây diễn nhiều nhất.
Cái gì gọi là không có so sánh không đau thương, nếu chưa từng được nghe Đường Tây gần như hoàn mỹ diễn tấu, thì nghe lần biểu diễn này của Ngụy Khả Nhiên tuy không đến kinh diễm, nhưng chung quy vẫn ra hình ra dáng.
Cầm Khúc này nói ra vẫn có độ khó nhất định, có thể diễn tấu quy củ nư vậy thật ra không tồi, châm chước đạt tiêu chuẩn thông qua vẫn có thể.
Nhưng mà, mấy năm thưởng thức qua dư vị cầm hồn kết hợp diễn tấu tinh vi, lỗ tai của các vị này sớm đã bị Đường Tây chiều hư, hiện tại nghe Ngụy Khả Nhiên mà như nghe cưa đầu gỗ, cay lỗ tai đến tàn nhẫn.
Chờ đến khi Ngụy Khả Nhiên ngây ngốc kéo hết một khúc, thời điểm mở mắt, liền thấy ban giám khảo sắc mặt cổ quái nhìn y.
Cuối cùng, Giang Du chống tay đứng lên, đi đến trước mặt Ngụy Khả Nhiên, sạch sẽ lưu loát thông báo, "Không thông qua, người tiếp theo."
Ngụy Khả Nhiên bị câu 'không thông qua' đập cho ngu rồi, tầm mắt y lướt qua từng vị ban giám khảo, đau khổ nhận ra không có ai trong số họ muốn nói đỡ cho mình.
Phẫn nộ và không cam lòng bùng phát khi nhìn thấy ánh mắt trào phúng của Đường Tây, rốt cuộc không thể bình tĩnh nữa, Ngụy Khả Nhiên đem đàn violin đập mạnh xuống, khóe mắt y như muốn nứt ra quát, "Tại sao? Tại sao tôi không đủ tiêu chuẩn?? Cậu bất quá chỉ mới nhân được một giải thưởng mà thôi, lấy tư cách gì ở đây khoa tay múa chân? Cậu là cái thá gì?!!"
Giang Du thần sắc trước sau bình tĩnh, cũng không bị mấy lời của Ngụy Khả Nhiên chọc giận, chỉ nhàn nhạt đáp lời, "Cậu lấy tự tin gì nói một màn lúc nãy là ưu tú? Theo quan điểm của tôi, không có linh hồn âm nhạc thì so với việc cưa đầu gỗ cũng không khác gì nhau, cậu gọi cái này diễn tấu? So với tạp âm khác gì nhau? Mà trường chúng tôi, không nhận học viên kỹ năng đàn ba xu."
"Tôi dựa vào cái gì đánh giá cậu... " Ngón tay thon dài của Giang Du lấy từ túi áo ra một tấm card, đưa đến trước mặt Ngụy Khả Nhiên.
"Thật ngại quá, dựa vào tôi là giám khảo cố định của lần phỏng vấn này." Cầm tấm card chứng minh thân phận trước mặt Ngụy Khả Nhiên quơ quơ, xác nhận Ngụy Khả Nhiên đọc được hết từng chữ trên đó, Giang Du mới chậm rì rì thả về vị trí cũ.
Giang Du vốn định cứ vậy rời đi, tầm mắt lại nhìn đến cây vĩ cầm bị Ngụy Khả Nhiên nện trên nền đất, thở dài, cúi xuống nhặt lấy, điều chỉnh lại dây đàn, nhẹ nhàng nhấc lên vai.
Giai điệu so với Ngụy Khả Nhiên kéo lúc trước có phần tương đồng lại có mấy phần bất đồng từ ngón tay Giang Du tạo ra.
Gần như tương đồng, là nguyên bản giai điệu của cầm khúc, cái bất đồng là tình cảm nùng liệt mà Giang Du có được khi tấu khúc.
Rõ ràng là cùng một khúc phổ, nhưng Ngụy Khả Nhiên diễn tấu lại cứng nhắc bất đồng, mà từ tay Giang Du hệt như được rót thêm linh hồn, làm người nghe bị cuốn theo từng làn điệu trầm bổng, từng đợt lay động cảm xúc bên trong.
Hệt như hai trái tim yêu nhau nhưng vì xuất hiện cản trở bất đắc dĩ phải rời xa, cảm xúc tuyệt vọng theo làn điệu uyển chuyển nùng liệt tràn ra không gian.
Giai điệu lên đến đỉnh điểm, khi hai người quyết tuyệt, nắm tay nhau cùng nhảy một điệu, cùng xoay tròn, hai ta cuồi cùng từ biệt nhau.
Hết thảy những chuyện đã từng trải qua, thật khó để xua tan tiếc nuối trong tim mình, khiến người ta đồng cảm xót xa đến hít thở cũng khó khăn.
Cầm khúc kết thúc, mọi người chì đắm trong dư vị còn xót lại, tâm Ngụy Khả Nhiên xám như tro tàn.
Y sai rồi, y sao lại dám so mình với Đường Tây, so tình yêu? Kỳ Cẩm Hoàn từ đầu đến cuối vẫn không quên được Đường Tây; so sự nghiệp? Cầm kỹ y tự hào so với Đường Tây như con nít chơi đồ hàng, thật sự rước lại nhục.
Y thua rồi, y sẽ không có cơ hội thắng, thế thân vốn nên ngoan ngoãn yên phận làm thế thân, làm gì có chuyện có thể thay thế chính chủ, đời trước rơi vào kết cục như thế, vậy mà y vẫn chấp mê bất ngộ.
Lần trọng sinh này, từ khi bắt đầu y đã sai rồi.
[Tiến độ nhiệm vụ: 98%]