Thanh Sơn lập tức rùng mình. Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Lưu Bỉnh Xương tuy đánh thắng trận, nhưng lại không hoàn toàn nghe theo thánh chỉ. Nhị gia muốn hắn tạm thời tránh ồn ào, hắn lại không biết chừng mực, ngoài mặt nghe lời Nhị gia, thực chất lại nịnh bợ Thái tử, ý đồ muốn Thái tử nói giúp trước mặt Hoàng thượng. Thực sự là không thông minh, cũng có chút không biết điều."
"Thôi." Lục Huyền đã làm hết sức mình, không quan tâm đến tên thuộc hạ cũ này nữa.
Hắn đứng dậy xuống xe, trở về Thừa Phong viện.
Thanh Sơn đi theo sau hắn nửa bước, xin chỉ thị một chuyện khác: "Chuyện bên Toa châu?"
"Không giữ lại."
Đây là ý tứ muốn diệt cỏ tận gố, một kẻ cũng không tha. “Vâng.” Thanh Sơn đáp. Thấy Lục Huyền sắp bước vào Thừa Phong viện, Thanh Sơn không đi theo nữa. Giờ trong viện đã có nữ chủ nhân, bọn họ là thị vệ trừ phi có việc quan trọng, nếu không sẽ không dễ dàng vào trong.
Lục Huyền một tay chắp tay sau lưng), chậm rãi đi về.
Chuyện của Lưu Bỉnh Xương, gian tế ở Toa châu, sự đa nghi của Thánh thượng, còn có chiến sự ở biên cương chắc chắn không bao lau nữa sẽ lại nổi lên...
Từng chuyện từng chuyện, đều khiến sắc mặt Lục Huyền lạnh lùng. Hắn bước vào Thừa Phong viện, nơi luôn trang nghiêm, lại vang lên tiếng cười nhẹ nhàng ngọt ngào.
Lục Huyền nheo mắt, nhìn về phía Kỷ Vân Chi đang ôm cành cây, đứng trên thang gỗ.
Kỷ Vân Chi một tay ôm cành cây, một tay xách chiếc đèn lồng đỏ thẫm còn chưa kịp treo lên, quay đầu hung dữ trừng mắt nhìn Xuân Đào ở phía dưới: “Cười cười cười, có gì đáng cười chứ! Chờ ta xuống dưới, xem ta có phạt ngươi không!”
Xuân Đào cười đến mức mắt suýt thì không nhìn thấy gì nữa, nàng ha ha cười: “Nhị thiếu phu nhân người mau xuống đây đi!”
Kỷ Vân Chi tức giận đến mức hai má phồng lên. Đúng lúc này có một cơn gió thổi tới, khiến một cành cây nhỏ dài lay động, đánh vào đầu nàng. Hai tay nàng đều bận, ngay cả việc đưa tay ra gạt bỏ cành cây đáng ghét cũng không dám. Nàng ngẩng đầu nhìn lên trên, khoảng cách đến chỗ treo đèn lồng còn một đoạn. Nàng lại cúi đầu nhìn xuống dưới, lập tức dời tầm mắt.
Thật sự là tiến thoái lưỡng nan!
“Nhị gia.” Nguyệt Nha nhi là người đầu tiên nhìn thấy Lục Huyền.
Xuân Đào và Xuân Liễu lập tức ngừng cười, cung kính hành lễ.
Kỷ Vân Chi trên thang gỗ lập tức ngây người, tay xách đèn lồng run lên, chiếc đèn lồng đỏ thẫm suýt nữa thì rơi ra, nàng vội vàng nắm chặt, thân thể nghiêng ngả, suýt nữa thì ngã xuống khỏi thang.
Người thì đứng vững lại, nhưng mặt đã sợ đến mức trắng bệch.
Lục Huyền sải bước đi về phía nàng, bước lên thang gỗ. Hắn dừng lại ở bậc thang ngay dưới bậc Kỷ Vân Chi đang đứng, bàn tay chống lên eo nàng, nói: “Lên.”
Bàn tay chống lên eo rộng lớn lại ấm áp, mang đến cảm giác an toàn khó tả. Kỷ Vân Chi đã đứng im trên bậc thang này hồi lâu, cuối cùng cũng bước lên trên.
Nàng bước lên ba bậc, mỗi khi nàng bước lên một bậc, Lục Huyền liền theo sau một bậc, luôn đứng ở bậc thang dưới nàng, bàn tay bảo vệ phía sau nàng.
Kỷ Vân Chi ngẩng mặt, nhìn cành cây to lớn. Nàng có thể treo đèn lồng lên rồi.
Kỷ Vân Chi do dự một chút, buông tay đang vịn thang gỗ ra, hai tay mới có thể buộc chặt đèn lồng đỏ. Nàng sợ độ cao, hai tay không có thứ gì để vịn, hai chân không nhịn được run rẩy. Chỉ có bàn tay rộng lớn chống đỡ ở eo là chỗ dựa duy nhất của nàng lúc này.
Nàng chỉ có thể tự an ủi mình trong lòng rằng Lục Huyền hẳn là sẽ không để nàng ngã xuống.
Gió mát thổi qua, lay động váy của Kỷ Vân Chi, lớp vải mềm mại bị gió thổi phất phơ như sóng nước, chạm vào mặt Lục Huyền.
Lục Huyền đưa tay gạt ra.
Gió không hiểu ý, vẫn cứ thổi loạn xạ, lại một lần nữa thổi chiếc váy màu cam nhạt của Kỷ Vân Chi lên mặt Lục Huyền.
Lục Huyền vừa định gạt ra lần nữa, thì nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của Kỷ Vân Chi.
Hắn ngẩng mặt lên, chiếc váy mềm mại trượt xuống khỏi mặt hắn, tầm nhìn bị che khuất bỗng nhiên sáng tỏ, hắn liền nhìn thấy Kỷ Vân Chi cau mày. Nàng lại bắt đầu hai tay vịn vào thân cây, cau mày nhìn xuống dưới.
Lục Huyền khẽ cười một tiếng, hỏi: “Xuống không được nữa à?”
“Không có.” Kỷ Vân Chi cứng miệng nhỏ giọng lẩm bẩm, “Sợ lui xuống giẫm phải Nhị gia, Nhị gia xuống trước đi.”
Lục Huyền không nhúc nhích, hắn nói: “Quay lại đây.”
Kỷ Vân Chi cũng không nhúc nhích.
Bàn tay Lục Huyền đặt trên eo nàng khẽ vỗ một cái, thân thể Kỷ Vân Chi lập tức run lên, nàng quay đầu lại nhìn Lục Huyền một cái, nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Qua một lúc, Kỷ Vân Chi mới từ từ đưa tay đang bám vào thân cây xuống, vịn vào thang gỗ. Nàng di chuyển bàn chân trên thang với biên độ nhỏ, thử xoay người.
Nàng cảm thấy mình đã xoay người sang một bên rồi, nhưng trên thực tế chỉ di chuyển một chút xíu.
Kỷ Vân Chi tự tìm lý do trong lòng: Nhất định là vì Lục Huyền ở đây nên nàng quá căng thẳng, nếu hắn không ở đây, nàng đã tự mình xuống được từ lâu rồi!
Eo bỗng nhiên bị hai tay Lục Huyền nắm lấy, Kỷ Vân Chi ngẩn ra, ngay sau đó thân thể đã bị Lục Huyền xoay lại. Chân nàng rời khỏi thang gỗ, trong lúc hoảng loạn bị xoay người đối diện với Lục Huyền, cảm giác thân thể sắp ngã xuống khiến nàng theo bản năng đưa tay bám vào vai Lục Huyền.
Nàng chợt nhận ra mình sẽ không ngã xuống, nàng chỉ sẽ ngã vào lòng Lục Huyền.
Trên thực tế, nàng đã ngã vào rồi, thân thể áp sát vào lồng n.g.ự.c hắn.
Lục Huyền ôm eo Kỷ Vân Chi, bước xuống thang gỗ.