Thưởng thức tính tình không câu nệ tiểu tiết đó của Hạ Tử Thường, Hiên Viên Dạ Lan gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía hai bánh bao nhỏ mà hỏi: “các ngươi có muốn cùng đi hay không?”
Thanh Mặc cùng Vân Dục nghe xong, hai mắt lập tức sáng lên.
Hai người nội tâm điên cuồng muốn đi cùng Hiên Viên Dạ Lan, bọn hắn nghe nói trong núi có rất nhiều thứ hay ho, bọn hắn có một người bạn chơi chung tên là Vương cẩu tử, cha hắn là một thợ săn hổ, thỉnh thoảng sẽ mang Vương cầu tử lên núi đi săn, Vương cẩu tử thường xuyên thổi phồng cho chúng nghe về việc trong núi có nhiều thứ tốt để chơi.
Chỉ tiếc, mẹ bọn chúng chưa bao giờ mang theo bọn chúng lên núi, cảm thấy quá nguy hiểm.
Hai đứa trẻ không dám trả lời HIên Viên Dạ Lan, chỉ là cùng nhau giương đôi mắt to tròn nhìn về phía Hạ Tử Thường.
“Các con muốn đi cũng được.” Bị hai bánh bao nhỏ dùng ánh mắt mong dợi mà nhìn, Hạ Tử Thường đương nhiên sẽ không cự tuyệt, vừa cười vừa nói, “nhưng các con phải nhớ, sau khi lên núi không được chạy loạn, luôn ở bên cạnh chú, nghe theo lời của chú. Biết không”
Nàng tin tưởng Hiên Viên Dạ Lan có thể bảo hộ tốt cho hai đứa trẻ.
Hiên Viên Dạ Lan thấy nàng lanh lẹ đáp ứng, ngược lại có chút ngoài dự đoán.
Đồng thời, nội tâm hắn cũng có chút gợn song vui sướng.
.Rất tốt.
Nàng đang tín nhiệm hắn.
“Mọi người trước tiên đừng có gấp đi, ăn sáng xong lại đi.” Hạ Tử THường nói, “Mặc nhi, Vân nhi, mau theo mẫu thân đi rửa mặt.”
Khuynh Thành chính là một cái đồ lười nhỏ, còn chưa chịu dậy.
Hạ Tử Thường quyết định sau khi làm điểm tâm xong mới đánh thức cô bé.
Nàng biết như thế này là có chút nuông chiều, thế nhưng trong mắt của nàng, con gái là áo bông nhỏ, nuông chiều một chút cũng không sao.
Sau khi Thanh Mặc cùng Vân Dục rửa mặt xong, Hạ Tử Thường liền đi vào phòng bếp làm điểm tâm.
Hiên Viên Dạ Lan ngồi ở ngoài sân, hai bánh bao nhỏ đang vây quanh hắn, kêu hắn kể một chút chuyện thú vị ở kinh đô.
Đối với yêu cầu này của hai bánh bao nhỏ, Hiên Viên Dạ Lan không hiểu sao cảm giác rất thân thiết, thái độ đối đãi với bọn trẻ cũng tương đối ôn hoà, bọn trẻ muốn nghe, hắn liền kể.
Trong phòng kia, Hạ Tử Thường vừa mới bước chân vào bêp, một quả bóng màu trắng liền hướng bên chân nàng nhào tới.
“ Gâu gâu gâu!” Đong đưa cái đuôi xù nhỏ nhỏ, tiểu Bạch thè lưỡi hướng về phía nàng vui sướng mà kêu.
Hạ Tử Thường lúc này mới nhớ tới, tối qua nàng đã mang một con chó con từ cửa hiệu cầm đồ Tam Giới ra ngoài, đặt nó ở trong phòng bếp.
“Về sau liền kêu ngươi là Nhị Bạch.” Ngồi xổm người xuống, Hạ Tử Thường sờ lên đỉnh đầu của tiểu Bạch.
Tiểu Bạch: “….”
Cha nó thế nhưng chính là Hạo Thiên Khuyển đó! Nó có thể cự tuyệt cái tên nồng đậm khí tức quê mùa này hay không??????
“Đi một bên chơi đi, chờ lát nữa cho ngươi ăn thịt,” Sau khi vỗ vỗ đầu tiểu Bạch, không đúng, là Nhị Bạch, Hạ Tử Thường liền đi vào phòng bếp.
Nghe nói có thịt ăn, tiểu Bạch lại vui sướng lắc lắc đuôi.
Trước tiên đem bếp lò nhóm lên, sau đó Hạ Tử THường dùng trứng gà, bột mì, còn có cà rốt đem trộn vào với nhau, chuẩn bị là bánh rán trứng gà.
Rất nhanh, mùi thức ăn thơm ngát tràn đầy phòng bếp.
Khuynh Thành sau khi rời giường, mơ mơ màng màng mặc quần áo vào, lại mơ mơ màng màng đi ra khỏi phòng, thẳng đến phòng bếp.
Bụng nhỏ của cô bé đói rồi.
Vừa bước vào phòng bếp, tiểu KHuynh Thành liền liếc thấy Tiểu Bạch đang ngồi ngay ngắn ở cửa chờ có thịt ăn.
“Con chó nhỏ này thật là đẹp.” Hưng phấn hô một tiếng, Khuynh Thành liền tiến tới đem tiểu Bạch tử dưới đất bế lên, ôm thật chặt trong ngực,
Tiểu bạch lập tức bị ghìm không thở nổi, mắt trợn trắng.
Hạ Tử Thường nghe được động tĩnh phía sau lưng, nghiên đầu ra phía sau nhìn lại, bất đắc dĩ cười nói, “KHuynh Thành, con ôm nó nhẹ một chút, Nhị Bạch còn nhỏ, chịu không được áp lưc lớn như vậy.”
Vị tiểu bằng hữu này, sợ là không biết khí lực có bao nhiêu kinh khủng