Chuyện Hạ Tử Thường lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Cặp mắt phượng đen như đầm sâu lạnh lùng nhìn chằm chằm Hiên Viên Dạ Lan, nàng đanh mặt lạnh lùng hỏi “hắc thủ sau màn là ai?”
Hiện nay lâm vào hiểm cảnh, thế nhưng ngay cả đối thủ của nàng là ai cũng không biết, đây cũng không khỏi quá uỷ khuất cho nàng đi.
Bây giờ đúng là nàng không thích chủ động gây chuyện, nhưng mà nàng cũng không sợ chuyện.
Vốn cho là Hạ Tử Thường muốn nói nàng hối hận khi cứu hắn, Hiên Viên Dạ Lan nghe nàng hỏi như vậy, hơi giật mình, sau đó, liền thuận miệng mà hỏi. “Ngươi không hối hận khi cứu ta?”
“Hối hận có ích lợi gì? Trên thế giới này có rất nhiều linh đan diệu dược, duy chỉ không có thuốc hối hận.” Hạ Tử Thường thản nhiên nói.
Hối hận cái gì, chẳng qua lại làm cho chính mình không thoải mái.
Người thì cũng đã cứu rồi, sự tình cũng đã xảy ra, nàng đi đấm ngực giậm chân hối hận, không bằng đi nghĩ đối sách còn nhanh hơn.
“nói rất hay.” Hiên Viên Dạ Lan nhìn nàng bằng ánh mắt nhiều hơn mấy phần thưởng thức.
Tiểu nữ nhân này đúng thật là càng ngày càng khiến hắn lau mắt mà nhìn, gặp chuyện không kinh sợ thấy nguy không loạn, quả thực là hiếm thấy.
“Ta sẽ bảo hộ ngươi chu toàn.” Hiên Viên Dạ Lan nhìn chằm chằm Hạ Tử Thường, “nếu là ta đã đưa ngươi vướng vào vũng nước đục này, ta nhất định sẽ bảo hộ cô chu toàn. Tuy nhiên, hắc thủ sau màn là ai, Hạ cô nương, tại hạ cảm thấy ngươi vẫn còn chưa biết rõ cho thoả đáng, biết càng ít thì đối với cô càng tốt.”
Hạ Tử Thường ngước mắt nhìn hướng Hiên Viên Dạ Lan, đáy mắt lưu động tia sáng thâm trầm khiến người không thấu được.
Nam nhân này nói chuyện nghe thật dễ dàng.
“Ta tại sao phải tin tưởng ngươi?”
Đã trải qua bài học thê thảm kiếp trước, đời này nàng sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai nữa.
“Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta.” Hiên Viên Dạ Lan cong nhẹ khoé môi nói, vừa nói vừa đứng dậy, đem thân thể cách một cái bàn nghiên về phía trước, khuôn mặt tuấn tú gần sát Hạ Tử Thường, “ta nếu như không bảo hộ ngươi chu toàn, liền nguyện ý chết chung để bồi ngươi.”
Lúc nói chuyện, hô hấp ấm áp của hắn phả vào mặt nàng. Ngưa ngứa, nong nóng, còn kèm theo sự độc đoán và bá đạo của người đàn ông.
Giọng điệu nghiêm túc kiên định, khiến tim Hạ Tử Thường thình thịch nhảy một cái.
Hiên Viên Dạ Lan thân phận tôn quý, ở thế đạo này, quyền thế lớn hơn hết thảy, càng là quý tộc, càng sẽ tiếc mạng.
Hắn thực sự nói, cứ như thế mà nói
“Lại nói, ta còn chưa báo đáp ân tình của ngươi.” Hiên Viên Dạ Lan thấy khuôn mặt nhỏ của Hạ Tử Thường thoáng hiện tầng ửng đỏ, vươn tay nhẹ nhàng hướng về phía nàng, dự định vuốt những sợi tóc loà xoà rũ xuống trên gò má nàng ra sau tai.
Kết quả còn chưa có chạm được Hạ Tử Thường, nàng liền nhanh như chớp đưa tay ra, bắt lấy cổ tay hắn.
“Ngươi muốn làm gì?”
Nàng chưa từng cùng nam nhân có hành động thân mật như vậy, hắn quả thực là làm nàng sợ hết hồn, bây giờ tim nàng còn đang đánh trống ầm ầm bên trong.
“Ngươi vừa sợ cái gì?” Nhìn ra được Hạ Tử Thường rất khẩn trương, Hiên Viên Dạ Lan khoé môi cười càng sâu thêm mấy phần, “nếu như ngươi nguyện ý, ta nguyện lấy thân báo đáp, để báo đáp ân tình của ngươi, ngươi thấy như thế nào? Ngươi làm nữ nhân của ta, cả đời này ta đều sẽ bảo hộ ngươi chu toàn.”
Khục!!!!!
Hạ Tử Thường suýt nữa bị nước miếng của mình làm cho sặc chết, ho kịch liệt.
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kiềm nén đến đỏ bừng, sáng chói giống như rán chiều của hoàng hôn.
Nhanh chóng đem Hiên Viên Dạ Lan đẩy ra, nàng bỗng nhiên đứng dậy, “Nếu như ngươi nghĩ muốn báo đáp ân tình của ta, cứ dựa theo lời nói trước kia của ta, cho ta bạc là được rồi.”
Quẳng xuống câu nói này xong, Hạ Tử Thường hoàn toàn đã quên mục đích đàm phán hôm nay cùng HIên Viên Dạ Lan, trực tiếp xoay người rời đi, chạy trốn nhanh như cơn gió.
Hiên Viên Dạ Lan nhìn theo bóng lưng rời đi của Hạ Tử Thường, tay trái nhẹ nhàng sờ lên chỗ nàng vừa đụng qua trên cổ tay phải.
Phía trên, tựa hồ như vẫn còn lưu lại nhiệt độ của nàng.
Bàn tay nhỏ bé kia của nàng, vừa mịn lại vừa đẹp.