Sau khi dọn dẹp xong, cả bốn mẹ con mệt đến chẳng nhấc nổi tay
Thời gian không còn sớm, ba bánh bao nhỏ cũng đã sớm đói đến bụng dáng vào lưng, vốn dĩ Hạ Tử Thường còn muốn làm một bàn thức ăn ngon để chúc mừng niềm vui tân gia, nhưng vì có thế mau chóng cho ba bảo bối được ăn cơm, nàng không thể làm gì khác hơn là từ bỏ ý định đó, làm đơn giản một chút.
Mấy việc chúc mừng này, người một nhà ở cùng một chỗ thì lúc nào cũng có thể tổ chức.
Thịt heo xào cải trẳng, chiên vài quả trứng gà, nấu cháo, lại đem màn thầu hôm nay mua trên trấn mang đi hấp, Hạ Tử Thươngd phát hiện cái nồi này sử dụng rất tốt, so với món ăn được nấu bằn khí gaz và lò vi sóng còn ngon hơn, hiệu suất cũng rất cao.
Trong nhà bếp có một cái bàn ăn cơm, thời điểm Hạ Tử Thường nhanh chóng làm cơm, ba bánh bao nhỏ liền cần mẫn đã đem bát đũa bày ra sẵn.
Sau đó lại chỉnh chỉnh tề tề ngồi ngay ngắn vào bàn ăn, chờ ăn cơm.
“Đệ cảm thấy hình như là chúng ta có phạ quên chuyện gì đó rồi không?” Vân Dục nhướng mày lên nói.
Thanh Mặc gật đầu một cái.
Cậu cũng cảm thấy là đã quên chưa xử lý chuyện gì đó.
Còn toàn bộ lực chú ý của Khuynh Thành tiểu bằng hữu giờ đây đều đã bị mùi thơm thức ăn cướp đi mất, trừng to mắy nhìn chằm chằm đồ ăn được mẫu thân bưng để trên bàn, căn bản cũng chẳng nghe được hai ca ca đang nói cái gì.
Hạ Tử Thường cuối cùng bưng cháo lên xong, cũng ngồi vào bàn.
Mùi thơm của đồ ăn bay đầy cả căn phòng, cũng bay vào thùng gỗ đặt trong góc căn bếp.
Hiên Viên Dạ Lan ngồi trong thùng gỗ, trong bóng tối, trên gương mặt tuấn tú nhìn không ra biểu cảm gì
Hắn tuyệt không đói.
Thật sự.
Thế nhưng cái bụng lại không chịu thua kém phát re tiếng ọc ọc, trên gương mặt tuấn mỹ vô song nổi lên một tầng đỏ ửng.
Âm thanh từ chiếc bụng không chịu thua kém của ai kia vang lên, khiến Thanh Mặc cùng Vân Dục đồng loạt nhìn về phía tiểu hữu Khuynh Thành.
Cô bé giơ tay nhỏ, một mặt vô tội nói, “không phải muội đâu!”
Hạ Tử Thường híp híp mắt, nàng nghe ra được, âm thanh mới vừa rồi không phải do Khuynh Thành phát ra.
Di chuyển ánh mắt nhìn về phí thùng gỗ đặt trong góc, nàng đứng dậy, bước nhanh tới.
Hai cậu chàng theo hướng của mẫu thân, cũng nhìn thấy thùng gỗ.
Hai người cuối cùng nhớ ra, bọn hắn đã quên cái gì.
Khuynh Thành lúc này cũng nhớ ra Tiên tử ca ca của bé, vỗ vỗ đầu nhỏ tự trách, vội vàng nhảy xuống ghế, lộc cà lộc cộc chạy về hướng thùng gỗ.
Hiên Viên Dạ Lan nghe được tiếng bước chân ngày càng gần, liền tự giác mở nắp cái thùng ra, từ trong thùng gỗ mà đứng dậy.
Cặp mắt hẹp dài đen như mực nhìn chằm chằmd Hạ Tử Thường, trên người hắn bây giờ chỉ mặc một kiện áo bào, dây thắt lưng của áo choàng cũng không có buộc lại, tùng tùng khoa trương mà treo trên thânn, mái tóc đen như mực có chút xốc xếch xõa ở đầu vai, cùng da thịt trắng nõn kia tạo thành một loại mỹ nam cấm dục.
Trong mắt của Hạ Tử Thường lúc này, cho dù hình tượng của Hiên Viên Dạ Lan lúc này có chút chật vật, nhưng vẫn khó mà che khuất được khí chất yêu nghiệt vô song kia.
Nam nhân này chính là cho người ta nhìn thấy cảnh đẹp ý vui.
“Ngươi tỉnh lại khi nào?” Nàng híp mắt hỏi
“Vừa lúc nãy.” Trên gương mặt tuấn tú như có như không vẫn còn đỏ ửng, Hiên Viên Dạ Lan vẫn bình tĩnh như thường mà nở nụ cười với Hạ Tử Thường.
Nghĩ tới người này cũng không phải thần tiên, đói bụng cũng là bình thường, huống chi hắn từng trúng kịch độc, cơ thể chưa hoàn toàn khôi phục.
Thấy nam nhân này hướng phí mình nở nụ cười vô hại như vậy, Hạ Tử Thường vốn dĩ muốn đuổi hắn đi cũng đem lời nuốt ngược vào bụng, đang định kêu hắn ăn cơm chung, một bóng dáng nho nhỏ tựa hồ như cơn lốc nhỏ vọt tới trước mặt Hiên Viên Dạ Lan.
“Tiên tử ca ca, bụng ngươi vừa mới kêu đúng không?” Ngẩng khuôn mặt bánh bao nhỏ xinh, Khuynh Thành thiên châm vô tà nhì chằm chằm Hiên Viên Dạ Lan mà hỏi.