Mẫu thân, tiên tử ca ca đâu?” Khuynh Thành hỏi.
Hạ Tử Thường ngồi xổm xuống, đem Khuynh Thành bế lên.
“Hắn ở trong phòng nghỉ ngơi, chờ chúng ta tìm được phòng mới, lại đến đón tiên tử ca ca đi, có được không nào?” Nhìn thấy Khuynh Thành rất thích Hiên Viên Dạ Lan, Hạ Tử Thường nhẹ nhàng nói.
Khuynh Thành gật đầu một cái.
Một tay ôm Khuynh Thành, Hạ Tử Thường bên trái theo Vân Dục, bên phải là Thanh Mặc, cùng nhau hướng nhà Lý lang trung mà đi.
Một mực nấp trong bóng tối, ám vệ thấy Hạ Tử Thường mang theo hài tử ra khỏi nhà đi xa, lúc này mới dám từ chỗ tối đi ra, lặng lẽ tiến vào tiểu viện cũ nát.
Sau khi vào nhà tranh, bốn tên ám vệ đồng loạt quỳ xuống.
“Thuộc hạ cứu giá chậm trễ! Thỉnh vương gia giáng tội!”
Hiên Viên Dạ Lan ngồi ở bên giường, áo bào đỏ như lửa lỏng lẻo treo trên thân, nửa chặn nửa che lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn cùng lồng ngực cường tráng mạnh mẽ, tóc dài đen như mực giống sa tanh xõa ở đầu vai, khuôn mặt tuấn tú vốn dĩ mất máu càng trở nên tái nhợt.
Mặc dù đang ngồi trong ngôi nhà lá cũ nát, thế nhưng khí chất vương giả quân lâm thiên hạ tỏa vẫn ra mộng bức, làm cho người ta không khống chế được muốn thần phục.
“Các ngươi tới rất kịp thời!” Khóe môi hơi mím, giọng nói trầm thấp tựa hồ như ma chú tràn ngập băng lãnh lại yêu mị mê hoặc. “Tên sát thủ chạy thoát đã bắt được chưa?”
“Đã bắt được người sống, chờ vương gia tùy thời xử lý”. Một têm ám vệ áo đen, một mực cung kính đáp.
Hiên Viên Dạ Lan không đếm xỉa tới ừ một tiếng, “trước tiên nhốt lại. Lần này người kia xuống tay độc ác muốn đẩy bản vương vào chỗ chết, Mạc Bắc, ba ngày sau là đại điển tuyển tú, để quân cờ của chúng ta tiến cung.”
Ám vệ tên Mạc Bắc ngẩn đầu nhìn Hiêm Viên Dạ Lan, thận trọng hỏi, “cái kia... vương gia không trở về kinh thành sao? Hoàng thượng không phải hạ chỉ kêu ngài đêm mai tiến cung sao?”
“Bản vương thân mang trọng thương, mạng sống như treo trên sợi tóc, tạm thời không cách nào hồi kinh.” Hiên Viên Dạ Lan miễn cưỡng nói.
Hắn nghĩ, cho dù hắn có chống lại thánh chỉ, vị phụ hoàng tốt kia cũng sẽ không trách phạt hắn.
Dù sao, chỉ có hắn sống thật khỏe mạnh, mới có thể kiềm chế người kia tạm thời không ra tay với hoàng vị.
“Thế nhưng là, vương gia thân thể của ngài.....”
Mạc Bắc còn muốn tiếp tục nói gì đó, một đạo ánh mắt băng lãnh đã hướng về hắn nhìn sang, khiến hắn lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Bản vương lưu lại nơi này tu dưỡng mấy ngày, không có mệnh lệnh của bản vương, các ngươi cũng đừng tự tiện xuất hiện trước mặt bản vương.” Hiên Viên Dạ Lan lãnh đạm nói.
Trong đầu thoáng qua một gương mặt xinh đẹp kiều diễm, khóe môi Hiên Viên Dạ Lan nhẹ câu một cái.
Hắn còn chưa tìm hiểu rõ người phụ nữ nhỏ kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, làm sao có thể đi?
Ở thôn Đào Nguyên nhỏ bé này, Hạ Tử Thường bởi vì chưa kết hôn đã sinh con, đã nổi danh khắp cả thôn, thường xuyên bị người chỉ trỏ, ngay cả nhà mẹ đẻ của Hạ Tử Thường cũng không dung được nàng.
Lý lang trung làm người chính trực thiện lương, y thuật cũng rất cao minh, mấy thôn trang phụ cận đều tìm đến hắn xem bệnh, Vân Dục đối với y thuật cảm thấy hứng thú, hơn nữa phương diện y thuật cậu cũng rất có thiên phú, cậu thường xuyên đi theo Lý lang trung giúp hắn làm trợ thủ, Lý lang trung cùng phu nhân hắn không có hài tử, nên cực kỳ ưa thích Vân Dục.
Sau khi Hạ Tử Thường bị đuổi ra khỏi nhà, thời gian trải qua càng ngày càng cay đắng, trong thôn chỉ có Lý lang trung cùng phu nhân của hắn, thấy bình thường nàng đáng thương, thường xuyên sẽ giúp nàng chút chuyện nhỏ.
Khoảng cách giữa nhà Lý lang trung và Hạ Tử Thường có chút xa, khoảng cách nhà Hạ Tử Thường đến nhà mẹ đẻ lại tương đối gần.
Đi tới trước cửa nhà Lý lang trung, Vân Dục đi gõ cửa.
Không tới một lát, liền có người ra mở cửa.
Mở cửa là phu nhân của Lý lang trung, Ôn thị.
Thấy Hạ Tử Thường mang theo ba đứa nhỏ, Ôn thị trong mắt lóe lên tia kinh ngạc.
“Đang rơi tuyết lớn, mấy người các ngươi sao lại tới vào lúc này? Đi vào nhanh một chút.”