Không thể không nói, nam nhân trước mặt thực sự là tuấn mỹ đến độ nhân thần căm phẫn, Hạ Tử Thường đứng xem, đều cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Rõ ràng là một gương mặt tà mị yêu nghiệt, thế nhưng cố tình lại có một cơ thể rắn chắc khỏe mạnh như thế, ánh mặt trời đều như làm nền cho hắn, một đầu tóc đen đặc biệt chói mắt, như dòng thủy mặc điên cuồng nhảy múa, hắn chính là sự tồn tại chói mắt nhất, lại lấy phương thức cực kỳ bá đạo xâm nhập vào đáy mắt người khác, đột nhiên giật mình, người trước nay chưa từng bị sắc đẹp làm u mê như nàng, Hạ Tử Thường cũng không khỏi âm thầm chửi một câu yêu nghiệt.
Bất đắc dĩ thở dài, nàng liền biét.
Nàng biết nam nhân ở trước mắt này thân phận không đơn giản, cũng biết rõ nam nhân này tuyệt đối không phải người lương thiện.
Sự thật chứng minh quả đúng như nàng dự đoán, nam nhân này quả thực đã chọc tới tai họa cho bọn họ.
Cũng may bọn nhỏ không có việc gì, nếu không nàng chắc chắn sẽ ân hận đến chết.
“Mặc nhi, chăm sóc tốt cho em trái em gái.” Đáy mắt Hạ Tử Thường lần nữa tràn ngập sát khí, khiến Thanh Mặc trong lòng hơi kinh hãi.
“Mẫu thân, người muốn làm gì?”
“Bảo bối của chúng ta không phải ai cũng có thể khi dễ, tất nhiên là phải đòi lại.” Chiễc lưỡi xinh đẹp khát máu liếm liếm môi dưới, Hạ Tử Thường thản nhiên trả lời, ánh mắt Thanh Mặc lóe lên, sau đó lập tức lôi kéo đệ muội quay lưng đi.
Mẫu thân so với trước kia đã thay đổi, bất quá cậu lại thích sự thay đổi của mẹ, ủng hộ vô điều kiện.
Hơn nữa, khi đệ muội bị ức hiếp, cậu cũng rất phẫn nộ.
Thấy Thanh Mặc hiểu chuyện như vậy, đáy mắt Hạ Tử Thường hiện ra vui mừng, sau đó tốc độ cực nhanh, hướng về một tên áo đen mà phóng đi.
Không có nội lực thâm hậu, Hạ Tử Thường dựa vào bộ pháp quỷ dị, phảng phất cứ như đang đạp trên mây mà đi, tốc độ kinh người khiến tên áo đen giật nảy mình.
Đây là võ công kỳ quái gì, tốc độ sao lại nhanh như thế!
Tên áo đen trong lòng ngạc nhiên, thế nhưng trường kiếm trong tay không chút nào lơi lỏng, nhắm hướng Hạ Tử Thường mà chém qua.
Quản nhiều việc làm gì, gϊếŧ rồi nói.
Thấy tên áo đen khí thế hùng hổ, Hạ Tử Thường bất quá cười khẩy.
Nhịp bước dưới chân uyển chuyển giống như hồ điệp, bóng hình xinh đẹp lóe lên, không ai có thể thấy được Hạ Tử Thường đã tránh thoát khỏi trường kiếm của tên áo đen như thế nào.
Hiên Viên Dạ Lan nhíu mày, nhìn dáng người yểu điệu của nữ tử gầy yếu trước mắt.
Hắn thấy rõ, nữ tử này diệu bước sinh liên vậy mà lại dùng loại bộ pháp đặc thù, nhìn như tùy ý, kỳ thực lại ẩm chứa huyền cơ.
Không nghĩ tới Hạ Tử Thường có thực lực như thế, gương mặt anh tuấn của Hiên Viên Dạ Lan nổi lên một vòng hứng thú sâu đậm.
Có ý tứ.
Không quan tâm nam nhân trước mặt, Hạ Tử Thường nâng lên tay ngọc tinh tế, lòng bàn tay mỏng manh như ngọc, thực ra là hướng cổ họng tên áo đen mà bay qua.
Nếu không nghe tiếng ma sát, tên áo đen chỉ cảm thấy trên cổ mát lạnh, một vòng máu không lớn hơn một đóa mai, phốc cái bắn tung tóe từ cổ họng bị cắt của hắn .
Hoa huyết rơi xuống đất, vô cùng chói mắt, rõ ràng như huyết sắc chi hoa xinh đẹp nở rộ, làm Hạ Tự Thường nhếch miệng nỏ nụ cười càng lộ vẻ yêu mị.
Chỉ một chiêu, nhẹ nhàng gϊếŧ chết một cao thủ nội lực thâm hậu.
Hiên Viên Dạ Lan đáy mắt nổi lên tia sáng mà chính hắn cũng không thể phát giác được.
“Tiện nhân, đi chết đi!” Bỗng dưng, tên áo đen cuối cùng mặt tràn đầy cay độc, lòng bàn tay phóng ra nội lực cường hãn đen nhánh, chấn động đến mức không khí vặn vẹo, hướng Hạ Tử Thường mạnh mẽ đánh tới.
Một chưởng đen nhánh xen lẫn mùi tanh khủng khiếp, xem ra chưởng ấn có kịch độc.
Ở trước mặt nàng dùng độc? Người này sợ lại là trò chơi trẻ con.
Hạ Tử Thường một mực giấu bột ngứa trong tay áo vận sức chờ phóng ra, đang muốn phóng vào tên áo đen không tự lượng sức trước mặt, nhưng lại không ngờ một dung mạo tuấn mỹ lóe lên trước mắt, bị Hiên Viên Dạ Lan trong nháy mắt vọt tới ôm vào trong ngực