Hôm nay thời tiết tốt, khí trời mát mẻ.
Hạ Tử Thường mang theo Thanh Mặc đi tới thị trấn cách thôn trang bọn họ gần nhất, Lĩnh Tây trấn.
Nói là gần, thật ra một lớn một nhỏ đi cũng khoản một giờ mới đến đường lớn của trung trấn.
Lúc đi đường, Hạ Tử Thường lo lắng Thanh Mặc sẽ mệt, mấy lần yêu cầu muốn cõng cậu, đều bị cậu cự tuyệt.
Đi gần như cả một giờ lộ, Thanh Mặc thế nhưng một câu mệt mỏi cũng không hé răng, khiến Hạ Tử Thường càng thêm áy náy trong lòng.
Đứa bé nhỏ như vậy, đi bộ lâu như vậy, làm sao có thể không mệt.
Chẳng qua là không muốn nàng phí sức cõng thôi, Mặc nhi càng quan tâm hiểu chuyện, càng khiến cho người làm mẹ là nàng trong lòng thực sự vừa ấm vừa đau.
Giống như Mặc nhi, Vân nhi và cả Khuynh Thành cũng đều rất tri kỷ, vốn đang là độ tuổi đáng ra được hồn nhiên vô lo vô nghĩ, thế nhưng lại phải trải qua thời gian kham khổ như vậy, quần áo trên người cũng không có chỗ nào là không mang miếng vá.
Một lần nữa, Hạ Tử Thường trong lòng âm thầm thề, về sau nàng nhất định không để cho các tâm can bảo bối của mình phải chịu khổ nữa.
Sau khi đến thị trấn, Hạ Tử Thường tò mò nhìn đường xá náo nhiệt.
Qua Lĩnh Tây trấn liền cách kinh thành không xa, đây là đoạn đường phải đi khi đến kinh thành, cho nên trên đường phố của trấn rất phồn hoa náo nhiệt.
Cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt này, so với cảnh tượng nàng thấy qua phim cổ trang ở thế kỷ 21 cũng không khác biệt mấy.
Hai bên đường có mộ vài của hàng, sát đường cũng đầy hàng quán nhỏ.
“Mặc nhi, lát nữa trước tiên chúng ta đi thuê một chiếc xe bò đi.” Hạ Tử Thường nói với Thanh Mặc, “chờ lát nữa mua nhiều thứ, nếu như không có xe bò, chúng ta cũng không có cách nào mang về.”
Thanh Mặc nghĩ nghĩ, mướn một chiếc xe bò đại khái chỉ cần năm văn tiền, đến nhà bọn họ trước sau hẳn là chỉ cần mười văn tiền, liền gật đầu.
Một lớn một nhỏ trước tiên đi mua gạo, mì, dầu, trứng gà, lại đi đến cửa hàng mua mấy cân thịt heo cùng thịt dê.
Bây giờ vừa vặn là mùa đông, mua thêm chút thịt cũng có thể giữ được, Hạ Tử Thường muốn làm chút thịt ba rọi, đến lúc đó có thể làm món thịt ba rọi kho tàu cho bọn trẻ ăn cơm.
Sau khi mua lương thực xong, liền đã sắp đến trưa rồi.
Hạ Tử Thường tranh thủ thời gian, mang theo Thanh Mặc đi tìm tiệm may.
Mua đồ ăn bỏ ra khoảng hai lượng bạc, nàng suy nghĩ chừa lại năm lượng thuê phòng, còn lại ba lượng, nàng muốn mua cho bọn nhỏ mấy bộ y phục.
Tùy tiện tìm một tiệm may nhỏ, chủ tiệm là một người đàn ông trung niên béo tốt, gặp khách cũng không để ý Hạ Tử Thường cùng Thanh Mặc ăn mặc rách rưới, giương lên nụ cười liền tiến lên tiếp đón.
Hạ Tử Thường tổng cộng chọn sáu bộ quần áo, Thanh Mặc cùng Vân Dục mỗi đứa hai bộ, Khuynh Thành hai bộ.
Mua cho Thanh Mặc cùng Vân Dục giống nhau, một bộ màu đen cùng một bộ màu xanh nhạt áo bông quần bông. Khuynh Thành thì một bộ màu hồng, một bộ màu đỏ sậm.
“Ông chủ, hết thảy bao nhiêu tiền?” Hạ Tử Thường cười híp mắt hỏi chủ tiệm
“Hết thảy ba lượng năm trăm văn tiền.”Lão bản đáp.
“Ba lượng bạc được không?” Hạ Tử Thường đang chuẩn bị kêu Thanh Mặc trả tiền, Thanh Mặc liền mở miệng.
Lần này đem số lẻ xóa đi.
Chớp mắt to đen nhánh, Thanh Mặc dùng ánh mắt thanh tịnh vô tội nhìn chằm chằm chủ tiệm.
Cái ánh mắt kia thật sự khiến người ta không đành lòng mà cự tuyệt.
Chủ tiệm vốn là muốn nói không thể, nhưng mà nhìn đến ánh mắt Thanh Mặc, hắn chẹp chẹp miệng một cái, quỷ thần xui khiến gật đầu một cái.
“Cám ơn ông chủ, ông chủ là người tốt, về sau nhất định sẽ phúc khí tràn đầy, sinh ý thịnh vượng.” Thanh Mặc vui vẻ ra mặt nói.
Năm trăm văn tiền, cho thể đi mua cho Khuynh Thành cùng Vân đệ một chút kẹo đậu phộng, bọn họ sớm đã muốn ăn.