Tô Kim Thư vội vàng bắt đầu bận rộn.
Cô từng cái từng cái sửa sang lại tất cả tài liệu một lần, cái này nếu không nhìn cũng còn bỏ qua được nhưng đến khi thực sự xem xét mới quả thực giật mình.
Những tài liệu này chồng chất cao lên có khi phải đến nửa người, vậy mà Lệ Hữu Tuấn lại có thể xử lý hoàn chỉnh tất cả trong vong một tuần, hơn nữa trong mỗi tập tài liệu đều có lời phê chỉ thỉ vô cùng rõ ràng cẩn thận.
“Những tài liệu này đều là do anh phê duyệt chỉ thị chỉ nội trong vòng một tuần lễ thôi sao?”
Chỉ với việc có thể nhìn thấy ký tên phía dưới phê chỉ thị trong văn kiện, còn có thời gian, Tô Kim Thư vẫn bày tỏ nỗi lòng không thể tưởng tượng nổi.
Lệ Hữu Tuấn gật gật đầu: “Đúng vậy, thời gian ghi phía trên còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Khó trách sẽ bận bịu thành cái dạng này, những cái này nếu đổi lại cô, chỉ mỗi nhìn chắc cũng tiêu tốn đến một tuần lễ, chớ nói đến đọc hiểu rồi còn có phê chuẩn.
Bình thường cô chưa thấy qua dáng vẻ Lệ Hữu Tuấn lúc làm việc và hiệu suất công việc, nhưng hôm nay mới nhìn đống tài liệu này liền có thể hiểu bình thường anh làm việc như thế nào.
Ông xã nhà mình quả thực không chỉ có mỗi dàn dấp đẹp trai, tiền nhiều lại dịu dàng, mà ngay cả lực chiến đấu cũng là số một đó!
Tô Kim Thư không mở miệng nói cái gì, cô chỉ đứng ở một bên, vô cùng an tĩnh tiếp tục thay anh sửa sang lại.
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô một cái thật sâu, lập tức cúi đầu tiếp tục bắt đầu làm việc.
Ngay từ đầu Tô Kim Thư còn chỉnh lý rất hăng hái, thế nhưng sau khi bận bịu chỉ được một lúc liền cảm thấy tay có chút tê nhức.
Mà trong nửa giờ sau đó, Lệ Hữu Tuấn đều luôn nghiêm túc làm việc, căn bản không nhìn cô một chút.
Tô Kim Thư không chịu đi, chỉ có thể đứng ở một bên nhàm chán sắp chết.
Ngay tại thời điểm cô đứng đến mức sắp ngủ, Lệ Hữu Tuấn cuối cùng mở miệng: “Anh đói”
Tô Kim Thư đang đứng đến múc chân phát đau, vừa nghe thấy lời ấy, cuống quít nhếch miệng cười một tiếng: “Em cho bảo mẫu nghỉ vài ngày, buổi tối hôm nay em tự mình xuống bếp làm chút gì đó cho anh ăn!”
Sau khi nói xong lời này, cô đi ra ngoài cực nhanh, lập tức chui vào phòng bếp.
Lệ Hữu Tuấn nhìn qua bóng hình yểu điệu của cô biến mất tại cửa ra vào, khóe miệng có chút nhếch lên.
Tô Kim Thư đứng trong phòng bếp không khỏi thở dài một hơi Chỉ cần Lệ Hữu Tuấn mở miệng muốn cô làm việc, đãng sau có chuyện gì cũng có thể thương lượng được rồi!
Cô đi vào phòng bếp thì phát hiện, mặc dù bảo mẫu đã nghỉ ngơi, nhưng nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh lại được chuẩn bị vô cùng đây đủ, tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị sạch sẽ đâu ra đấy.
Tô Kim Thư nhìn quanh bốn phía tìm kiếm một chút nguyên liệu để nấu ăn.
Lệ Hữu Tuấn vừa mới phê xong một bản tài liệu, ngẩng đầu một cái liền thấy mặt Tô Kim Thư nhô ra từ sau cửa giống như một viên cầu nhỏ: “Ông xã, hay là em làm cho anh một phần há cảo tôm thuỷ tinh nha, giòn ngon vừa miệng, lại không ngọt không ngán!”
Nếu đổi lại là trước kia, thời điểm bản thân làm việc công bị người ngắt quãng nhiều lần như vậy, anh hẳn đã sớm nổi nóng.
Nhưng lúc này Lệ Hữu Tuấn phát hiện mình không có xíu giận giữ nào, anh nhìn cô một cái, nhàn nhạt lên tiếng.
“Em đợi anh một chút, anh xong việc ngay Tô Kim Thư vui vui vẻ vẻ chạy ra ngoài, bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.
Đầu tiên cô ninh một nồi cháo gạo, sau đó liền bắt tay vào chuẩn bị sủi cảo tôm. Những.
thứ như bột mì đã sớm được chuẩn bị tốt, cô chỉ cần rửa sạch măng tây, tôm cùng nguyên liệu nấu ăn này kia là được rồi.
Vỏ sủi cảo rất mỏng, giống như một phiến thủy tinh, sau khi phủ lên nguyên liệu nấu ăn xanh xanh đỏ đỏ nhìn hết sức xinh đẹp. Tô Kim Thư cẩn thận bỏ sủi cảo tôm lên xửng hấp, sau đó liền bắt đầu pha nước chấm.
Vội vàng làm xong những thứ này, cô lại làm một đĩa thịt kho tàu vàng ươm, phối hợp với một vài món ăn kèm tươi mới và những quả anh đào tươi rói, toàn bộ bàn ăn nhìn qua tỉnh xảo vô cùng.
Cũng ngay ở thời điểm này, cháo gạo và sủi cảo tôm cũng cùng lúc vừa chín.
Cô lại rắc một chút cánh hoa hồng khô được nghiền mịn lên trên cháo gạo, trong chớp mắt lại có một mùi hương hoa nhàn nhạt toả ra khắp nơi.
Tô Kim Thư vô cùng hài lòng đậy nấp lên, đặt toàn bộ ba món ăn toàn bộ ở bên trong ngăn chứa đề úc này mới đi ra ngoài Ngay lúc Tô Kim Thư làm những món ăn này, Lệ Hữu Tuấn đã ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt. Anh bớt chút thời gian đi ra khỏi thư phòng, cúi đầu liền có thể nhìn thấy bóng hình Tô Kim Thư đang ở trong phòng bếp bận rộn không ngừng.
Ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngọt trong không khí, đột nhiên anh cảm thấy có một dòng nước ẩm áp đang róc rách chảy ra từ bên trong trái tim. Lần đầu tiên trong lúc làm việc mà ông chủ Lệ của chúng ta lại có chút thất thần “Ông xã, anh nghỉ tay một chút đi, xuống dưới này ăn chút gì này”
Tô Kim Thư cười tủm tỉm bưng đồ ăn đến trên bàn trà bên cạnh, quay đầu gọi Lệ Hữu Tuấn.
Lệ Hữu Tuấn ưu nhã đứng lên, sải bước đi tới bên bàn ngồi lên.
Tô Kim Thư bưng một phần đồ ăn ra, lập tức có một mùi thơm xông vào mũi.
Vốn dĩ Lệ Hữu Tuấn nghe đến ăn cảm thấy rất nhạt nhẽo vậy mà giờ đây không hiểu sao lại cảm thấy có chút đói bụng.
Tô Kim Thư gắp một cái sủi cảo lên, chấm một ít nước tương, đưa đến bên miệng của anh: “Nếm thử tay nghề của em đi”
Có lẽ là thật sự quá tò mò chờ đợi đối với đánh giá của anh, cho nên Tô Kim Thư căn bản không có ý thức được động tác này của chính mình là thân mật đến cỡ nào.
Lệ Hữu Tuấn cũng không có phản kháng, anh vô cùng khéo léo há mồm ăn một miếng.
Nước canh nồng đậm, vỏ bánh mỏng, nhân bánh đầy đặn cũng không dầu mỡ, quả thật là giống như lời cô vừa nói, nhẹ nhàng thơm ngon lại vừa miệng.
“Như thế nào? Bên trong nhân bánh sủi cảo này em có để thêm canh gà, vô cùng thơm!”
Cặp mắt kia của Tô Kim Thư sáng lấp lánh nhìn qua anh.
Lệ Hữu Tuấn ưu nhã ăn xong món ăn, liền nhàn nhạt nói hai chữ: “Tạm được.”
“Tạm được là sao?”
Tô Kim Thư còn chưa muốn từ bỏ ý định, cô lại gặp một miếng thịt kho đưa đến bên miệng Lệ Hữu Tuấn: “Vậy anh món này đi, em tự phối gia vị đó! Món này là do em học được từ bảo mẫu, không ngấy một tí nào đâu, nếm thử chút đi nào!
“Bình thường.”
“Bình thường ư?”
Lúc này Tô Kim Thư rõ ràng có chút không vui: “Hay là anh thử lại cháo gạo hoa hồng này của em đi!”
Lệ Hữu Tuấn nuốt một hớp nhỏ: “Chịu được”
Gương mặt xinh đẹp của Tô Kim Thư lập tức đen như đáy nồi, cô xoay người một cái, thở phì phò đưa lưng về phía anh, lười nhác nói thêm.
Nhìn cô đang giận dỗi như trẻ con, trong mắt Lệ Hữu Tuấn tất cả đều là ý cười.
“Cái gì mà tạm được, bình thường còn có chịu được? Đây chính đánh giá của anh đối với thành quả lao động của em sao? Quả đáng quá mức!”
Hai tay Tô Kim Thư vòng trước ngực hầm hừ ngồi ở kia, bày ra bộ dáng oán phụ, không ngừng lải nhải liên miên: “Em cực khổ nấu cơm cho anh, vậy mà anh lại đối với em như vậy, có một tí lương tâm nào hay không vậy?”
“Người khác đều nói đàn ông chỉ cần sau khi kết hôn sẽ xem phụ nữ như bảo mẫu, em thấy câu nói này không hề sai!”
“Em đã lựa chọn từng con tôm kia rất lâu, còn không biết nhồi nhân bánh tôm kia lại mất bao lâu nữa, vậy mà một câu cảm ơn cũng không có, lại còn…” . Truyện Bách Hợp
Tô Kim Thư còn chưa phàn nàn xong, đột nhiên cảm giác được phía sau ấm áp, một giây sau một đôi tay lớn ôm lấy cô từ phía sau “Cảm ơn eml”
Hô hấp ấm áp phun ở bên tai cô, giọng nói trầm ấm vờn quanh màng nhĩ của cô.
Không biết vì cái gì, mặt Tô Kim Thư đột nhiên đỏ lên.
Giọng của Lệ Hữu Tuấn rất êm tai, tựa như một ly rượu đỏ nồng nàn, đặc biệt là lúc anh nhích lại gần bên tai mình trầm thấp thì thầm, càng làm cho người có một loại cảm giác như: đang say tuý luý trong men rượu nồng.
Tô Kim Thư mê mê hồ hồ, trong đầu lập tức hiện lên một mảnh trống không, căn bản cũng không biết mình phải phản ứng như thế nào.
“Lần này em hài lòng chưa?”
‘Vốn dĩ còn đang đắm chìm trong không khí vừa rồi, Tô Kim Thư thình lình nghe được câu nói này, lập tức tỉnh táo lại.
Cô tức giận giấy dụa lấy giấy dụa để: “Anh, không khỏi cũng quá qua loa rồi chứ!”
“Còn chưa hài lòng sao? Vậy anh cũng chỉ có thể.
Lệ Hữu Tuấn nói tới một nửa đột nhiên không có thanh âm.
Tô Kim Thư hồ nghỉ nghiêng đầu đi: “Vậy anh chỉ có thể c ưm!”