Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 599: Ông chủ Lệ đang chờ để tính sổ





Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, nếu như thật sự có thể từ bỏ thì cô ấy sớm đã từ bỏ rồi.

“Em không hiểu, vì sao không thể đưa những bức ảnh đó cho chị ấy chứ? Em là phụ nữ, em biết con cái đối với người phụ nữ mà nói quan trọng đến nhường nào, em cũng có thể nhìn ra được chị Chỉ Manh thật sự rất thích trẻ con. Nếu như chị ấy và Khúc Thương Ly thật sự đã có con với nhau, em cảm thấy chị ấy có quyền biết được sự thật!”

Nói xong, Tô Kim Thư quay người rời đi: “Em mặc kệ, dù sao hôm nay em nhất định phải nói sự thật cho chị ấy biết!”

€ó điều Tô Kim Thư còn chưa kịp rời đi, đột nhiên bị Lệ Hữu Tuấn nắm lấy tay: “Không được đi!”

“Lệ Hữu Tuấn, anh có cảm thấy con người anh quá độc đoán và hách dịch rồi không?”

Giọng điệu của Tô Kim Thư có chút nặng nề: “Đây không phải là chuyện của anh mà là chuyện của chị Chỉ Manh, từ trước đến nay chị ấy luôn vì chuyện này mà phiền não, thậm chí chị ấy còn không nhớ nổi lúc đầu vì sao lại chia tay với Khúc Thương Ly, chị ấy đã bị dày vò bao nhiêu năm như vậy rồi, chẳng lẽ còn không đủ sao? Anh cũng chỉ là em trai của chị ấy mà thôi, anh không có quyền ngăn cản chị ấy biết được sự thật”

Khuôn mặt của Lệ Hữu Tuấn biến sắc, anh liền đưa tay ra ôm lấy Tô Kim Thư: “Đồ ngốc này, em bình tính một chút, nghe anh nói trước đã được không?”

Tô Kim Thư vì chuyện của Tô Duy Nam mà trong lòng sớm đã kìm nén một nỗi oán giận rồi.

Bây giờ chuyện của Tống Chỉ Manh lại trở thành nơi xả giận, cô liều mạng muốn đấu tranh, nhưng cánh tay của Lệ Hữu Tuấn giống như đang mọc trên người của cô vậy.

Mặc dù không làm cô tổn thương, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát khỏi được.

“Em không nghe! Anh muốn giải thích cái gì thì đi giải thích với chị Chỉ Manh đi, dù sao thì đây cũng là chuyện của gia đình anh, em chỉ là người ngoài, không có chỗ để cho em nói!”

Lệ Hữu Tuấn vừa nghe xong, sắc mặt lại đột nhiên trở nên lạnh lùng: Anh chau mày, đặt tay lên vai của Tô Kim Thư: “Sau này không được nói những lời như thế này nữa”

Trong lòng Lệ Hữu Tuấn có chút tức giận nên cũng hơi lớn tiếng một chút.

Tô Kim Thư chớp chớp mắt, cô nhìn anh với vẻ mặt đáng thương, đột nhiên cảm thấy vô cùng uất ức.

Cô nghẹn ngào, đôi mắt ngay lập tức đỏ hoe: “Anh hung dữ với eml”

Lệ Hữu Tuấn đột nhiên cảm thấy có chút phiền phức, anh kiên nhẫn dỗ dành cô: “Kể từ khi chúng ta ở bên nhau, chúng ta đã là người trong một nhà rồi, sau này nếu như em dám nói những lời như thế nữa, anh sẽ..”

chapter content



Sau khi nghe xong lời anh nói, Tô Kim Thư liền cảm thấy dường như có một cơn gió lạnh lẽo thổi qua gáy cô.

Anh kìm nén một năm rồi mới tính sổ với cô sao?

Không phải là cô vừa mới sinh con xong thì liền bị tính sổ ngay trên giường chứ?

Nhìn thấy sắc mặt có chút thay đổi của Tô Kim Thư, Lệ Hữu Tuấn liền cúi thấp đầu xuống: “Em bình tĩnh lại rồi?”

Tô Kim Thư thoáng chốc bị anh làm cho thuyết phục, cô là một người biết thức thời: “Em bình tĩnh lại rồi”

“Không làm loạn nữa?”

“Không làm loạn nữa”

“Bây giờ anh có thể nói được rồi chứ?”

“Có thể rồi”

“Dì nhỏ đã biết được Tống Chỉ Manh đã đến thành phố Ninh Lâm nên đã gọi điện thoại cho anh”

“Dì nhỏ? Ý anh là mẹ của chị Chỉ Manh sao?”

“Ừm”

“Dì ấy đã nói gì với anh vậy?”

“Dì ấy hỏi anh có phải đã điều tra ra được chuyện gì không, bởi vì dì ấy phát hiện ra dạo.

gần đây Tống Chỉ Manh rất hay đi qua đi lại giữa thành phố Ninh Lâm và thủ đô, dì ấy không yên tâm, dì ấy lo là Tống Chỉ Manh và Khúc Thương Ly sẽ chạm mặt nhau”

Tô Kim Thư lúc này hoàn toàn bị choáng váng: “Em không hiểu, chẳng lẽ dì nhỏ không đồng ý cho hai người họ ở bên nhau sao?”

Lệ Hữu Tuấn gật gật đầu: “Lúc đầu khi Khúc Thương Ly vẫn chưa là ảnh đế, hai người vẫn đang học đại học thì người nhà họ Tống ai nấy cũng đều phản đối. Nhưng mà không ngờ rằng Tống Chỉ Manh lại là một người rất cố chấp, chị ấy và Khúc Thương Ly đã bỏ trốn đến thành phố Ninh Lâm”

Tô Kim Thư vô cùng kinh ngạc: “Thế ý của anh là, những bức ảnh đó đều là thật? Nhưng vì sao chị Chỉ Manh lại bị mất trí nhớ?”

Ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn bỗng nhiên trở nên thâm trầm khó đoán: “Đây chính là nguyên nhân anh không cho phép em đưa những tấm ảnh đó cho chị ấy xem, bởi vì chị ấy.”

“BụpF Đột nhiên, một âm thanh giòn giã phát ra từ trong biệt thự, ngay sau đó, tiếng hô giật mình của Lâm Mộc vang lên: “Cô Tống, cô sao thế?”

Lệ Hữu Tuấn và Tô Kim Thư nhìn nhau, trong lòng đột nhiên có một dự cảm không lành.

Lệ Hữu Tuấn quay người chạy nhanh về phía biệt thự.

Tô Kim Thư ôm bụng, cô không dám chạy quá nhanh nhưng cũng cố găng hết sức để tăng tốc độ.

Khi hai người lao vào phòng khách liền phát hiện Tống Chỉ Manh không có ở đó.

Lệ Hữu Tuấn vội vàng chạy lên lầu hai và lao thẳng vào phòng đọc sách.

Quả nhiên, lúc anh vừa mới đẩy cửa phòng đọc sách bước vào thì đã nhìn thấy Tống Chỉ Manh đang thất thần ngồi trên mặt đất trong tuyệt vọng.

Bên cạnh cô ấy là mười mấy tấm ảnh rơi rải rác.

Trong tay cô ấy đang năm chặt bức ảnh có Khúc Thương Ly đang áp sát vào bụng cô ấy để nghe ngóng.

Ngay lúc này, gương mặt của cô ấy đầy hoảng sợ và lo lắng, ánh mắt hiện rõ sự mơ hồ mù mịt: “Sao lại như thế này? Không thể nào…”

Đây là những bức ảnh cũ mà năm đó rửa bằng phim chụp ảnh, thế nên căn bản không có chuyện photoshop gì ở đây cả.

Điều này cũng có nghĩa là những bức ảnh nằm trong tay cô ấy không thể là giả được.

Nhưng nếu như những bức ảnh năm trong tay cô đều là thật, vậy người phụ nữ đang mang thai trong bức ảnh đó là ai chứ?

“Chị Chỉ Manh!”

Tô Kim Thư vô cùng hoảng hốt khi nhìn thấy bộ dạng của cô ấy.

Cô vội vã đi đến, muốn dìu Tống Chỉ Manh dậy: “Chị Chỉ Manh, chị đừng như thế, chị nghe bọn em giải thích đã..”

Tống Chỉ Manh cầm bức ảnh đó trên tay, quay đầu nhìn Lệ Hữu Tuấn và Tô Kim Thư với khuôn mặt đờ đẫn: “Hai người đã biết từ lâu rồi đúng không? Hai người từ lâu đã có được những bức ảnh này rồi đúng không?

“Không phải đâu, chị Chỉ Manh, bọn em cũng tình cờ có được những bức ảnh này hai ngày trước thôi. Bọn em cũng đang nghĩ phải nói với chị chuyện này như thế nào mới tốt”

Tô Kim Thư đang cố gảng để giải thích, nhưng Tống Chỉ Manh bây giờ rõ ràng là không nghe thấy gì cả.

Cô ấy ôm mặt, dường như đã ý thức ra được điều gì đó: “Chẳng trách, chẳng trách từ sau khi chị đến thành phố Ninh Lâm, hai người đã luôn ám chỉ, còn hỏi chị liệu có khả năng quay lại với nhau không, thì ra là như vậy… hai người coi chị như một kẻ ngốc đúng không?

“Chị Chỉ Manh, không phải như thế đâu, chị nghe em nói, nghe em giải thích trước đã..

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv