Tống Chỉ Manh lái một chiếc xe SUV cỡ lớn, ngoại trừ chiếc vali nhỏ bị nhét trong một góc nỏ, là chứa các đồ dùng cá nhân hàng ngày của cô, tất cả các không gian khác có thể để đồ trong xe đều được nhét đầy đồ trẻ em như tã lót, bình sữa trẻ em, đồ chơi, quần áo, giày dép,…
Tống Chỉ Manh gần như đã mua hết tất cả những thứ mà cô có thể nghĩ đến được.
Vì vậy không chỉ có cốp xe bị nhét đầy đồ, mà ngay cả ghế ngồi sau hay ghế trước cô cũng không buông tha.
Tô Kim Thư cảm thấy vô cùng thích thú, cũng có vài phần cảm động.
Chính vì điều này mà cô chợt nhớ đến những bức ảnh mà mình đem ra từ tiệm bánh nhỏ đó.
Tại sao Tống Chỉ Manh lại quan tâm đến việc mang thai của cô như vậy?
Cảm giác cô ấy còn hồi hộp hơn cả bản thân cô đang mang thai, chẳng lẽ đây là bản năng vô thức của một người mẹ sao?
Hay Tống Chỉ Manh thực sự đã từng sinh con?
Hoặc có thể, năm xưa cô và Khúc Thương Ly ở với nhau đã có một đứa con, nhưng không hiểu là tại sao cô đã phá thai.
Vì đứa bé vô tình bị mất đi, vì vậy cảm xúc của cô bị đả kích rất lớn, dẫn đến hàng loạt những hành vi mất trí nhớ sau này?
Thực ra nếu nghĩ theo cách này, mọi chuyện đều có thể hiểu được.
“Kim Thư, em đang nghĩ gì vậy?”
Tống Chỉ Manh thấy Tô Kim Thư ngẩn người, đưa tay ra vẫy nhẹ trước mặt cô.
Suy nghĩ của Tô Kim Thư nhanh chóng bị kéo lại, cô cười cười xấu hổ: “Chị Chỉ Manh, cảm ơn chị rất nhiều!”
Tống Chỉ Manh ôm lấy tay cô một cách thân mật: “Cùng là người một nhà cả, cần gì phải khách sáo với chị như vậy?”
Nói xong, cô lấy điện thoại ra nhìn một cái: “Giờ chị cũng hơi đói rồi, hình như đến giờ ăn trưa Hữu Tuấn, hay là chú đưa chúng tôi ra ngoài ăn trưa đi!”
“Tôi đã đặt nhà hàng từ sớm rồi, nhưng bây giờ, có vẻ tôi cần bổ sung thêm một ghế rồi”
“Ông chủ lớn của chúng ta rất nhiều tiền.
Thêm một người là tôi chắc cũng không ăn đến mức sập tiệm được đâu. Anh yên tâm đi!”
Vì vậy, ba người họ đến nhà hàng đã đặt trước, vừa cười vừa nói chuyện.
Đây là một nhà hàng mới mở với phong cách thiết kế rất đặc biệt Cách đây ít lâu, Lệ Hữu Tuấn từng đưa Tô Kim Thư và hai con đi cùng Lúc đó nhà hàng đang tổ chức một bữa tiệc ma cà rồng, Tô Kim Thư và hai đứa nhỏ đã chơi rất vui vẻ.
Vì vậy, sau này mỗi lần Lệ Hữu Tuấn đưa Tô Kim Thư ra ngoài ăn, anh đều trực tiếp đưa cô đến đây.
Ba người lần lượt bước vào nhà hàng.
Tô Kim Thư rất thích thú khi phát hiện răng chủ đề của nhà hàng ngày hôm nay hóa ra là Disneyland.
Trong đại sảnh, nhiều phụ huynh đều đưa con em mình đến dùng bữa.
Có một lâu đài đệm khí khổng lồ được bày ở trung tâm của đại sảnh.
Các nhân viên phục vụ của nhà hàng cũng đều thay trang phục của những nhân vật hoạt hình trong Công viên Disney.
Những hình ảnh cổ điển như chuột Mickey và Bạch Tuyết thậm chí còn sống động hơn.
Ban đầu, Lệ Hữu Tuấn đã đặt một phòng ‘VIP, nhưng nhất thời có thêm Tống Chỉ Manh nên cần phải đổi thành phòng ba người, nhưng tất cả các phòng VIP khác đều đã được đặt trước.
Người phục vụ chỉ có thể xin lỗi rồi dẫn họ đến ghế VIP bên ngoài.
Nhìn thấy những đứa trẻ đang nô đùa trong lâu đài, Tô Kim Thư chợt cảm thấy trong lòng có điều gì đó.
Cô cúi đầu xoa nhẹ bụng, tưởng tượng sau khi sinh đứa thứ ba sẽ như thế nào.
Thức ăn rất nhanh liền được bưng ra, Tống Chỉ Manh bắt đầu ăn như thuồng luồng.
Cô rất ngạc nhiên mà phát hiện ra rằng đồ ăn của nhà hàng này không ngờ lại ngon đến thết Đĩa sashimi mà phục vụ bưng ra sau cùng là món cô thích nhất.
Tuy nhiên, vì Tô Kim Thư vẫn đang mang thai nên khi ngửi thấy mùi tanh thoang thoảng của món sashimi, cồ liền cảm thấy tức bụng và muốn nôn.
Tô Kim Thư nhìn miếng phi lê cá trơn tuột, đột nhiên cô nôn khan một trận, khiến Tống Chỉ Manh sợ đến mức trực tiếp ném đũa sang một bên: “Kim Thư, em có sao không?”
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ: “Chị không biết phụ nữ mang thai không ngửi được mùi tanh sao? Chị còn nhất định đòi ăn món sashimi này.”
Tổng Chỉ Manh đến lúc này mới nhận ra tại sao Lệ Hữu Tuấn lại đột nhiên thay đổi sắc mặt khi cô gọi món sashimi vừa rồi Sau khi Tô Kim Thư giúp cô nói vài câu, anh mới chịu bỏ qua.
“Kim Thư, nếu em không ăn được món này thì phải nói với chị sớm chứ! Nếu biết trước chị đã không gọi món này, hay là bảo nhân viên dọn món này đi.”
Tống Chỉ Manh định đứng dậy gọi người phục vụ, nhưng cô chưa kịp đưa tay vẫy thì đã bị Tô Kim Thư kéo xuống.
“Chị Chỉ Manh, em không sao, chỉ là em đột nhiên cảm thấy buồn nôn. Cũng không nghiêm trọng lắm. Em vào nhà vệ sinh một lát là ổn”
Khi Tống Chỉ Manh nghe thấy điều này liên nhanh chóng đứng dậy: “Chị đi với em.”
Tô Kim Thư chưa kịp từ chối thì Lệ Hữu Tuấn ở bên đã dửng dưng lên tiếng: “Tôi sẽ đi cùng cô ấy. Nhiệm vụ quan trọng nhất của chị bây giờ là ăn hết sashimi trước khi chúng tôi quay lại.”
“Gì cơ? Ăn hết sạch?”
Tống Chỉ Manh nhíu mày một cách khổ sở, cô là một diễn viên!
Điều quan trọng nhất của một diễn viên là giữ gìn vóc dáng!
Nếu hôm nay cô ăn hết chỗ sashimi này, cô ấy sẽ không được ăn bất cứ thứ gì vào buổi tối!
Mặc dù có chút không vui trong lòng, nhưng đứng trước sự uy hiếp của Lệ Hữu Tuấn, Tống Chỉ Manh vẫn cần răng chịu đựng và ăn hết sạch chỗ sashimi đó.
Lệ Hữu Tuấn liếc cô một cái, sau đó xoay người đỡ Tô Kim Thư vào nhà vệ sinh.
Tống Chỉ Manh coi những miếng còn lại là Lệ Hữu Tuấn, nhét chúng vào miệng một cách hẫn học.
Khi cô đã ăn được một phần ba bữa ăn rồi, Tô Kim Thư và anh ta vẫn chưa quay lại Tống Chỉ Manh trong lòng không khỏi lẩm bẩm.
“Không phải nghiêm trọng rồi chứ?”
Cô cân nhắc một lúc, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Vì vậy, cô đặt đũa xuống, xách túi xách và đi về phía nhà vệ sinh.
Từ chỗ ngồi VIP đi đến nhà vệ sinh bắt buộc phải đi qua lâu đài đệm khí ở giữa sảnh.
Khi Tống Chỉ Manh đi ngang qua, cô đột nhiên nghe thấy tiếng một đứa trẻ hét lên và cãi vã từ bên trong lâu đài.
Một cậu bé mập mạp trông chừng bảy tám tuổi đang đứng chắn trước cải cổng quan trọng nhất của lâu đài, chặn tất cả những đứa trẻ khác ở ngoài, không cho ai vào chơi.
“Lâu đài này là nơi công cộng, cậu không được chiễm hữu một mình!”
Một giọng nói khác cũng vang lên, có phần non nớt nhưng mang đầy chính nghĩa và nghiêm nghị.
Tống Chỉ Manh cảm thấy có chút quen thuộc, liền quay đầu nhìn sang.
Sau khi cô nhìn rõ khuôn mặt của đứa trẻ, đồng tử của cô đột nhiên co rút mạnh: “Làm sao có thể là nó?”
Hóa ra là con của Khúc Thương Ly?
Cô nhớ rằng lần trước Tô Kim Thư dường như đã nói qua, tên của cậu là Khúc Nhất Phàm.
Khúc Nhất Phàm ở đây, có nghĩa là Khúc.
Thương Ly cũng sẽ ở đây?
Sau khi Tống Chỉ Manh nghĩ đến đây, tim ột nhiên đập loạn xạ.
Cô nhìn quanh, nhưng không thấy Khúc Thương Ly.