“Tôi đoán anh ấy thật sự có chuyện rất quan trọng cần đi giải quyết, đừng lo lắng, biết không?”
Nghe Mộ Mãn Loan nói xong, Tô Kim Thư gật đầu, Bởi vì cô đã suy xét, những lời này của Mộ Mẫn Loan cũng rất có lý.
Trừ khi Tô Duy Nam có nỗi khổ bất đắc dĩ, nếu không anh ấy tuyệt đối sẽ không mất liên lạc với mình vào thời điểm quan trọng này.
“Nếu anh của cô liên lạc có với cô thì nhớ nhất định phải cho tôi biết trước đấy nhé, tôi rất lo cho anh ấy”
“ừt Mộ Mẫn Loan tiễn Tô Kim Thư đến cửa, vào lúc Tô Kim Thư đang chuẩn bị chào tạm biệt thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vô cùng đồn dập từ phía sau truyền tới.
Hai người cùng quay đầu lại nhìn qua. Chỉ thấy trợ lý Bối Bối của Mộ Mẫn Loan quơ quơ’ một cái hợp đồng trong tay, cực kỳ vui vẻ chạy tới: “Chị Mãn Loan, chị Mẫn Loan, tin tức tốt, có một tin tức tốt”
Sau khi nhìn thấy Tô Kim Thư thì Bối Bối vốn đang khoa tay múa chân cũng quy củ trở lại: “Cô Tô cũng ở đây à?”
Tô Kim Thư gật đầu, xem như chào hỏi với cô ấy.
Mộ Mẫn Loan tò mò nhìn cô nàng: “Tin tức tốt gì?”
Bối Bối biết Tô Kim Thư và Lệ Hữu Tuấn có quan hệ gì cho nên cũng không giấu diếm.
Cô nàng vô cùng vui vẻ nhìn Tô Kim Thư: “Cô Tô, chuyện lần này cô nhất định phải cảm ơn cậu Lệ giúp chị Mẫn Loan nhà tôi mới được!”
“Cảm ơn Lệ Hữu Tuấn?”
Tô Kim Thư trong lúc nhất thời chẳng hiểu gì.
Bối Bối gật đầu lia lịa, vui sướng vẫy hợp đồng trong tay: “Công ty mới của cậu Lệ sẽ thành lập vào tháng sau, cấp dưới của ngài ấy là người vừa mới liên hệ với tôi, định ký một hợp đồng người phát ngôn với chị Mẫn Loan nhà tôi, ước chừng năm mươi triệu đó! Chị Mẫn Loan, chị mau xem này, hợp đồng ở đây này!”
Mộ Mẫn Loan nhận lấy hợp đồng, đôi mắt sáng lên, dáng vẻ dường như rất sung sướng.
Đáy lòng Tô Kim Thư khẽ động: Lệ Hữu Tuấn anh ấy biết anh trai đã mất tích, Mộ Mẫn Loan lại bị phong sát cho nên vào lúc này mới tìm cô ấy ký bản hợp đồng khổng lồ này?
Anh làm như vậy, coi như là giúp anh trai chiếu cố Mộ Mẫn Loan.
Lệ Hữu Tuấn anh vốn là một người ngoài lạnh trong nóng, hiếm khi sẽ nói lời ngon tiếng ngọt.
Mà mỗi một câu thật lòng đều có thể ngọt ngào đến tận tim cô, mỗi việc làm đều là suy nghĩ vì cô.
Nhưng vừa rồi chính mình vậy mà lại vô duyên vô cớ, bởi vì sốt ruột mà nổi nóng với anh.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Kim Thư bỗng dâng lên một cảm giác áy náy.
Vậy lát nữa mình phải đàng hoàng xin lỗi với Lệ Hữu Tuấn đúng không?
Sau khi Tô Kim Thư chào hỏi với Mộ Mẫn Loan liền quay người chuẩn bị rời đi Bối Bối theo Mộ Mẫn Loan cùng đi vào biệt thự: “Chị Mãn Loan, chuyện trước kia chị bảo em nghe ngóng em đã tra được một ít manh mối, chính là tập đoàn u Thị kia…”
Nhưng Bối Bối còn chưa nói hết thì đã bị Loan nẵm lấy cánh tay.
Mộ Mẫn Loan nháy mắt với cô nàng: “Chúng ta đi vào trước rồi nói sau.”
Nói xong câu này, cô ta quay đầu lại nhìn thoáng về phía Tô Kim Thư.
Phát hiện Kim Thư dường như không nghe thấy nội dung trò chuyện của bọn họ thì lúc này mới xoay người vào phòng khách.
Sau khi Bối Bối ngồi xuống ở phòng khách mới vô cùng khó hiểu: “Chị Mẫn Loan, vì sao chuyện này không thể để cô Tô biết vậy?”
“Bây giờ cô ấy đang mang thai, biết chuyện này đối với cô ấy cũng không có ích lợi gì, thà là không biết”
Là vậy à? Chị Mẫn Loan, chị đối với cô ấy thật tốt”
Mộ Mẫn Loan lấy cho cô nàng một ly nước rồi ngồi ở phía đối diện: “Nói xem nào, có phải Mộ đã nghe được tin tức gì đúng không?”
“Em dò la được bắt đầu từ một tuần trước, cổ phiếu của tập đoàn u Thị đã bắt đầu xuống dốc không phanh. Em nghe nói đã rớt liên tục năm ngày rồi, người nào cũng nói, nếu vẫn cứ tiếp tục rớt nữa chỉ sợ chẳng bao lâu nữa là phải phá sản!”
Sắc mặt Mộ Mắn Loan thay đổi mấy lần: “Nghiêm trọng vậy sao?”
Bối Bối gật đầu: “Mặc dù chuyện này không có trên thời sự nhưng ở trong vòng thương nghiệp của bọn họ đã truyền xôn xao.
Hơn nữa em nghe nói lần này cậu Lệ có hợp tác với tập đoàn u Thị, cổ phiếu của tập đoàn u Thị giảm, bên cậu Lệ chắc là cũng bị tổn thất không ít”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thật ra em rất tán thưởng cậu Lệ. Cho dù có gặp phải phiền phức lớn như vậy thì ngài ấy vẫn sẵn lòng ký hợp đồng người đại diện đáng giá năm mươi triệu với chúng ta. Chị Mẫn Loan, có hợp đồng này, ít nhất cuộc. g sau này của chị sẽ không phải buồn phiền tiếp nữa”
Không biết vì sao khi nghe được tin này, Mộ Mẫn Loan cũng không vui nổi nữa.
Bởi vì cô ta biết, chủ tịch của tập đoàn u Thị trên danh nghĩa là u Mỹ Lệ, nhưng chân chính thao túng ở sau lưng lại là Tô Duy Nam.
Một phần lớn lý do khiến họ quay trở về nước để mở cửa thị trường lần này là bọn họ muốn hợp tác và liên kết với tập đoàn Lệ Thiên.
Mặc dù trong quá trình hợp tác với tập đoàn Lệ Thiên xảy ra một chút vấn đề, nhưng tập đoàn u Thị cuối cùng vẫn đạt được thỏa thuận hợp tác với công ty mới dưới trướng của Lệ Hữu Tuấn.
Cho nên hiện tại, tập đoàn u Thị và công ty mới của Lệ Hữu Tuấn là một tổ chức chung nhất vinh cùng vinh nhất tổn cùng tổn.
“Bên tòa nhà thương mại của tập đoàn u Thị đã xảy là chuyện gì?”
Mộ Mẫn Loan vô cùng lo lắng hỏi, nếu không phải bởi vì là người của công chúng thì cô ta đã sớm tự mình ra ngoài thăm dò rồi Bây giờ cô ta thật sự rất lo cho tình cảnh của Tô Duy Nam.
Lúc này cô ta đã gần như có thể xác định được một trăm phần trăm, lần này tập đoàn u.
thị đột nhiên xảy ra khủng hoảng nhất định không thoát khỏi liên quan với tên khốn vô liêm sỉ Tư Vũ Chiến kia.
Bối Bối lắc đầu: “Lúc trước em đã cố tình đến bên kia một chuyến, cửa lớn tòa nhà thương mại của tập đoàn u Thị đóng chặt.
Nghe nói đã đóng cửa được gần một tuần nay rồi “Đã đóng cửa hơn một tuần rồi? Sao có thể như vậy?”
Sắc mặt Mộ Mãn Loan lập tức trở nên cực kỳ khó coi, dáng vẻ cô ta như là mất hồn mất vía.
Làm sao bây giờ? Lẽ nào Tô Duy Nam thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Chẳng lẽ anh ấy thật sự không đấu lại Tư Vũ Chiến?
Bối Bối kinh ngạc đưa tay nhẹ quơ quơ ở trước mặt Mộ Mẫn Loan: “Chị Mẫn Loan, chị không sao đấy chứ? Chuyện tập đoàn u Thị mà chị bảo em thăm dò ấy, có phải ở chỗ đó có bạn chị quen biết không?”
Mộ Mãn Loan miễn cưỡng đáp: “Đúng là có bạn, cho nên bây giờ tôi hơi lo lắng”
Bối Bối gật gật đầu, cô nàng nhìn bốn phía xung quang một vòng, có chút kinh ngạc mở miệng: “Chị Mãn Loan, u Dương Hải kia hôm nay cũng không tới đây sao?”
“Không có.”
“Đúng là, tên kia thật sự tưởng lương cao của vệ sĩ dễ lấy lắm àI”
Bối Bối nhỏ giọng khẽ nói thầm, rồi lại không dám nhiều chuyện nữa.
Theo ánh mắt của cô, Mộ Mẫn Loan dường như rất che chở cho người đàn ông nọ.
Người ta hay nói hồng nhan họa thủy, hồng nhan họa thủy, nhưng nhìn anh ta mà xem, lam nhan cũng chẳng phải dạng vừa đâu.
Mộ Mẫn Loan bị tên đàn ông kia mê hoặc thất điên bát đảo, bây giờ ngay cả của cải gân như cũng bị đào rỗng, đúng là!
Bối Bối tuy rằng trong lòng có rất nhiều oán giận nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.