Cái túi xách hàng hiệu đó là hàng thủ công đặt làm ở Pháp, hơn nữa còn là bản giới hạn, cho dù có tiền cũng chưa chắc có thể mua được.
Nhưng người phụ nữ trẻ tuổi trước mắt lại xách một chiếc trên tay, cho nên cô nhất định không phải là một người bình thường.
Sau khi ý thức được điểm này, vẻ mặt cha Mộ mới trở nên dễ nhìn một chút.
Nhưng Tô Kim Thư lại không biết ông ta suy nghĩ cái gì, túi xách trong tay cô là Lệ Hữu Tuấn tặng cô.
Cô đối với những thứ hàng hiệu không quá quan tâm, cho nên cũng không biết chiếc.
túi trong tay rốt cuộc giá trị bao nhiêu, cũng chưa bao giờ để ý đến.
“Tôi tất nhiên là không có nhiều tiền như: vậy để thay Mộ Mẫn Loan cho các người mười lăm tỷ…”
Tô Kim Thư chưa nói xong, đã trực tiếp bị cha Mộ vô cùng khinh thường ngắt ngang: “Cô đã không tính chỉ ra mười lắm tỷ này, thì không cần ở đây tham gia vào chuyện nhà chúng tôi, cút ngay!”
Tô Kim Thư đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.
Cô xoay người đi tới bên người Mộ Mẫn Loan, chủ động khoác lên cánh tay của cô ta.
Thậm chí tựa đầu lên vai cô ta, hai người hiện rõ bộ dạng vô cùng thân mật.
“Mộ Mẫn Loan, chính là chị dâu tương lai của tôi, chuyện nhà cô ấy, tại sao tôi không quan tâm được?”
Sau khi Mộ Mẫn Loan nghe thấy lời này, thân thể không chịu khống chế nhẹ nhàng run lên.
Cô ta quay đầu, không dám tin nhìn biểu tình trên mặt Tô Kim Thư.
Mặc dù hoảng hốt, nhưng càng nhiều hơn là vui mừng khôn xiết.
Mặc dù cô ta biết, Tô Kim Thư là đang giúp cô ta, mới bất đắc dĩ nói ra những lời như vậy, nhưng vẫn là áp chế không được vui mừng trong lòng.
Cha Mộ vừa nghe thấy lời này, ánh mắt lập tức sáng lên.
Ông ta liền thay đổi dáng vẻ hung thần ác sát kia, trên mặt hiện lên tươi cười hưng phấn: “Thì ra cô là em gái của Tư Vũ Chiến, sao không nói sớm, thật là!”
Cha Mộ còn chưa kịp cao hứng, Tô Kim Thư liền lạnh lùng đánh gấy ý niệm trong đầu ông ta: “Tư Vũ Chiến? Xin lỗi, anh ta còn chưa có tư cách làm anh trai của tôi”
Cha Mộ vừa nghe thấy lời này, tươi cười trên mặt nháy mắt cứng lại.
Ông ta cau mày nhìn chảm chằm Tô Kim Thư: “Cô rốt cuộc là người nào? Có phải cảm thấy trêu đùa tôi như vậy rất vui phải không?”
Trên mặt Tô Kim Thư lóe lên nụ cười trong sáng, cô nghiêng đầu, trên mặt viết rõ mình là người vô tội: “Chú dì, các người thật là nhanh quên! Trước đây tôi còn cùng anh trai đến nhà các người đưa sính lễ mà, đó là mười lăm tỷ tiền mặt, tôi nhớ rõ lúc các người nhìn thấy số tiền đó, hai mắt đều xanh biếc, làm sao bây giờ quên tôi rồi2”
“Cô nói cái gì?”
Cha Mộ và mẹ Mộ giống như bị lời này của Tô Kim Thư dọa sợ hãi.
Đặc biệt là cha Mộ, ông ta vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chăm Tô Kim Thư, tìm kiếm sâu trong ký ức: “Cô, cô là…. cô là Lúc cha Mộ nói lời này, cái cằm ông ta cũng đang run rẩy.
Biểu tình trên mặt ông ta vô cùng khiếp sợ, hoàn toàn không dám tin Khóe miệng Tô Kim Thư giật giật: “Xem ra chú dì đã nhớ ra rồi nhỉ”
Sắc mặt cha Mộ trắng bệch, ông ta hơi kinh hoảng lùi về sau hai bước: “Cô là em gái của Tô Duy Nam?”
“Đúng vậy, tôi là Tô Kim Thư em gái của Tô Duy Nam”
“Nhưng Tô Duy Nam không phải … Không phải đã chết rồi sao?”
“Nhờ phúc của hai người, anh trai tôi, anh ấy chẳng qua chỉ là bị một tai nạn nhỏ, bây giờ đã bình an vô sự trở về.”
Lúc Tô Kim Thư nói lời này, biểu tình vô cùng bình tĩnh, áp chế hận ý không cho biểu lộ ra ngoài nửa phân.
Nhưng càng bình tĩnh như vậy, càng khiến hai người cha Mộ và mẹ Mộ cảm giác được khủng cha vô cùng.
Lúc trước ông ta không không phải không biết, Tô Duy Nam ở thành phố Ninh Lâm là một sự tồn tại đáng sợ thế nào.
Anh ta ngang ngược, bá đạo, tàn nhẫn hung ác, nhìn mọi thứ bãng nửa con mắt…
Ba chữ Tô Duy Nam này, lúc đó chính là sự †ồn tại giống như thần.
Cho nên lúc ông ta biết được người mà con gái mình trăm phương nghìn kể, hao hết †âm tư muốn tiếp cận là Tô Duy Nam, bọn họ liền giơ hai tay hai chân tán thành.
Cây rụng tiền của bọn họ bắt được một kim chủ lớn như vậy, cuộc sống sau này của bọn họ tuyệt đối vô lo vô sầu!
Hơn nữa, sau khi Mộ Mẫn Loan trở thành người phụ nữ của Tô Duy Nam, kim chủ này cũng không làm bọn họ thất vọng.
Mặc kệ là yêu cầu quá đáng thế nào, chỉ cần bọn họ mở miệng, Tô Duy Nam luôn luôn hữu cầu tất ứng.
Nhưng là người đàn ông như vậy, cặp vợ chồng bọn họ cuối cùng vẫn giống như uống mê dược bị Tư Vũ Chiến lừa dối.
Đều là bởi vì lúc đó Tư Vũ Chiến trực tiếp lấy ra ba mươi tỷ, còn hứa hẹn cho hai vợ chồng bọn họ 1% cổ phần của tập đoàn Tư Thị.
Hai điều kiện hậu hĩnh này đã khiến bọn họ động tâm, cho nên bọn họ lựa chọn bán con gái của mình.
Nhưng bây giờ Tô Kim Thư nói cái gì?
Cô nói Tô Duy Nam không có chuyện gì, chỉ là một vụ tai nạn xe nhỏ, anh ta quay về rồi?
Phải biết răng, lúc trước Tô Duy Nam quả thực chính là con nhà giàu không phân biệt phải trái dã man nhất bên trong thành phố Ninh Lâm!
Nếu như bị anh ta biết được, lúc trước bọn họ kết hợp với Tư Vũ Chiến lừa Mộ Mẫn Loan đi nói xấu anh ta, thậm chí còn buộc Mộ Mẫn Loan phá thai….
Tô Duy Nam nhất định sẽ băm bọn họ thành thịt vụn!
Cha Mộ vô cùng hoảng sợ nhìn Tô Kim Thư: “Cô nói… Anh cô, anh cô vẫn chưa chết?”
Tô Kim Thư cười: “Xin lỗi, thực sự là để các người thất vọng rồi! Anh tôi không những không chết, mà còn đang sống rất tốt, hơn nữa bây giờ anh ấy đang ở thành phố Ninh Lâm, lúc nào cũng có thể đến đây tìm con gái các người!”
“Cô nói cái gì?”
Cha Mộ và mẹ Nộ trực tiếp bị dọa đến hai chân mềm nhũn, đặt mông ngồi trên mặt đất.
Tô Duy Nam vậy mà đã đến thành phố Ninh Lâm.
Hơn nữa nó tùy thời tùy lúc đều có thể đến đây?
Lúc này mẹ Mộ trong lòng vẫn ôm thái độ lưỡng lự: “Không thể nào, Tư Vũ Chiến tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện kiểu này xảy rat”
Tô Kim Thư lại cười lạnh một tiếng: “Nếu như Tư Vũ Chiến tên rác rưởi đó thật sự có bản lĩnh này, vậy anh ta làm sao lại để Mộ Mẫn Loan tiếp tục đợi ở đây? Chẳng lẽ các người còn không hiểu anh ta sao? Dựa vào thủ đoạn bỉ ổi trước sau như một của anh ta, chẳng lẽ không phải nên đe dọa dụ dỗ, cưỡng ép dẫn con gái các người đi sao?”
Đúng vậy!
Tô Kim Thư nói không sail Sự tình quả thực sẽ là cái dạng này.
Tư Vũ Chiến đó mặc dù tướng mạo đường hoàng, nhìn qua cả người trên dưới cũng là nho nhã lịch sự.
Nhưng trong lòng anh ta rốt cuộc có bao nhiêu u ám, chỉ có cha Mộ và mẹ Mộ hai người bọn họ mới biết.
Trong đầu cha Mộ xoay chuyển rất nhanh, trong lòng cân nhắc rốt cuộc là tiền quan trọng hay mạng quan trọng.
Nhưng chỉ sau mấy giây, vấn đề này đã có đáp án.
Chỉ thấy ông ta nhanh chóng xoay người, cảm cổ cong đuôi bắt đầu chạy như điên.
Mẹ Mộ vừa nhìn thấy cảnh tượng này, cũng thất kinh xoay người đuổi theo ông ta: “Cha nó, cha đứa nhỏ, ông rốt cuộc chạy cái gì vậy?”
Bà ta liều mạng đuổi theo, túm lấy cha Mộ: “Ông chạy cái gì? Chúng ta là cha mẹ của Mẫn Loan, Tô Duy Nam cho dù là xấu xa thế nào đi nữa, cũng không dám làm gì chúng ta!”