“Ơ, kỳ lạ quá, sao lại khóa máy?”
Trước đây lúc ở cùng Tô Duy Nam, Tô Kim Thư đã từng nói rằng, bất luận có chuyện gì anh ấy cũng không được khóa máy.
Cho dù bây giờ cô đã kết hôn, hai anh em không sống cùng nhau nữa, nhưng ít nhất vẫn có thể liên lạc với đối phương mọi lúc mọi nơi mới được.
Nhưng tại sao anh trai cô lại đột nhiên khóa máy chứ?
“Lẽ nào, anh em giận thật rồi sao?”
Chẳng biết tại sao, Tô Kim Thư không khỏi sởn tóc gáy khi nghĩ đến bộ dạng tức giận của Tô Duy Nam.
Nếu có người muốn bắt nạt cô, từ trước đến nay Tô Duy Nam luôn là người đầu tiên đứng ra bảo vệ cô.
Nhưng nếu cô thực sự mắc phải lỗi gì, chẳng hạn như trốn học, Tô Duy Nam chắc chắn cũng sẽ ra mặt dạy dỗ cô đầu tiên.
Tuy anh ấy không nổi cơn tam bành, nhưng chỉ cần một ánh nhìn thôi cũng đủ khiến Tô Kim Thư run lên vì sợ hãi Cô thật sự rất sợ anh trai mình sẽ tức giận.
Tô Kim Thư không từ bỏ hy vọng, cô bấm gọi cuộc một cuộc điện thoại khác.
Nhưng kết quả vẫn như vậy, vẫn là tiếng khóa máy như cũ.
“Làm sao đây? Anh nhất định đã giận em rồi Lệ Hữu Tuấn cau mày.
Anh không thể nói việc Tô Duy Nam mất tích cho Tô Kim Thư biết được.
Nếu để Tô Kim Thư biết, anh trai mình bị Tư Vũ Chiến bức bách đến mức như “con chuột qua đường”, chắc chăn cô sẽ rất lo lắng “Nếu anh ấy muốn giận, chúng ta cũng không còn cách nào, cho anh ấy chút thời gian, được không?”
Khi nói điều này Lệ Hữu Tuấn rất bình tĩnh, nhưng những lời này nghe vào tai Tô Kim Thư lại có vẻ vô cùng gay gắt.
Cô cau mày, nổi giận đùng đùng trừng anh: “Anh ấy là anh ruột eml Làm sao anh có thể hiểu được tình cảm của em dành cho anh ấy sau vụ tai nạn nghiêm trọng vài năm trước?
Lệ Hữu Tuấn, anh có biết hành động này của anh được gọi là “đứng nói chuyện thì không đau lưng” không!”
Lệ Hữu Tuấn sững sờ một lúc, anh không ngờ rằng lời nói của mình lại khiến Tô Kim Thư nổi giận đến vậy: “Nhưng hiện tại anh ấy đã tắt máy rồi, anh trai em là người như thế nào, có lẽ em hiểu rõ hơn anh, nếu anh ấy không muốn người khác tìm thấy mình thì không ai có thể tìm được. Em hiểu không?”
Tô Kim Thư cắn chặt môi, kéo dây an toàn trên người của mình ra: “Đúng vậy, anh ấy không muốn em tìm thấy vì anh ấy đang tức giận! Bởi vì anh không bàn bạc với em mà đã trực tiếp nói với anh ấy về việc em có thai, anh ấy nhất thời không chấp nhận được, nên mới cố tình khóa máy, không nhận điện thoại của eml”
Vừa nói xong, cô hầm hầm giận dữ đưa tay ra định mở cửa xe.
Lệ Hữu Tuấn liền biến sắc, một năm lấy tay cô: “Em làm gì vậy?”
Tô Kim Thư dùng sức vùng vẫy, muốn hất tay anh ra: “Cậu Lệ không phải nói không tìm được anh trai em sao? Vậy em không quấy rầy anh nữa, em tự mình đi tìm!”
Nói xong lời này, cô hất cánh tay của Lệ Hữu Tuấn ra, trực tiếp ra khỏi xe.
Lệ Hữu Tuấn khuôn mặt lạnh lùng, vội vàng đuổi theo cô.
Nhưng anh còn chưa đi được hai bước, Tô Kim Thư đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn anh: “Anh không được đi theo em, nếu anh còn đi theo thì em sẽ chạy, đến lúc đó nếu làm tốn thương đến đứa trẻ trong bụng thì em cũng mặc kệ!”
Sắc mặt của Lệ Hữu Tuấn càng trở nên khó coi hơn: “Tô Kim Thư, anh không nói sẽ không giúp em tìm Tô Duy Nam, nhưng anh ấy cần một chút thời gian, em có hiểu không?”
“Em không hiểu, em chỉ biết, em không thể mất liên lạc với anh trai của mình!”
Sau khi Tô Kim Thư buông ra lời nói này, cô quay người bỏ đi không thèm nhìn lại.
Lệ Hữu Tuấn muốn đi theo cô, nhưng đột nhiên nhớ đến những lời Tô Kim Thư vừa nói Hiện tại cô đang mang thai, cảm xúc không được ổn định.
Nếu mình cứ mù mờ chạy theo như thế này, chắc chẳn cô sẽ hoảng sợ chạy mất.
Lệ Hữu Tuấn nhìn về hướng Tô Kim Thư bỏ đi, sau đó lấy điện thoại ra: “Lục Anh Khoa, lập tức đến nhà Mộ Mẫn Loan, anh hãy gác lại mọi việc hôm nay để theo dõi Kim Thư, cách nửa tiếng điện thoại báo cáo cho tôi một lần”
Lục Anh Khoa ở đầu dây bên kia ngây người một lát, sau đó lập tức phản ứng lại: “Vâng ông chủ”
Tuy nhiên, sau khi cúp điện tho: của Lục Anh Khoa lại có chút bối rối.
Lẽ nào ông chủ và cô Tô cãi nhau sao?
Sao có thể như vậy được?
Bây giờ, có ai mà không biết ông chủ nuông chiều cô Tô đến tận mây xanh.
€ó thể nói rằng xem cô như “nhãn cầu” cũng không phải là quá, cầm trong lòng bàn tay thì sợ rơi, mà ngậm trong miệng thì sợ tan.
Nhớ đến những điều này, anh ta rất nhanh liền hành động, lái xe đến thẳng biệt thự của Mộ Mẫn Loan.
Xe anh ta dừng trước biệt thự chưa đến mười phút, thì đã nhìn thấy Tô Kim Thư một mình xuất hiện chỗ ngoặt bên đường.
Đôi mắt cô đỏ hoe, dường như có vẻ rất uất ức.
Lục Anh Khoa đang định qua đó, đột nhiên nhớ đến lời dặn của Lệ Hữu Tuấn, bí mật bảo vẻ mặt vệ cô không được để lộ.
Thế nên anh ta dứt khoát ngồi trong xe, ở phía đẳng xa quan sát Tô Kim Thư đi qua phía biệt thự của Mộ Mẫn Loan Tô Kim Thư đi được vài bước, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía sau.
Nhưng dường như Lệ Hữu Tuấn không hề đi theo.
Tô Kim Thư vòng chặt hay tay trước ngực.
Tô Kim Thư ơi là Tô Kim Thư! Không phải mày đe dọa người khác không được đi theo mày sao?
Nhưng tại sao người ta ngoan ngoãn không đi theo, mày lại trở nên khó chịu?
Không sai, vừa rồi quả thực là có chút tức giận.
Không biết tại sao sau khi mang thai, tính tình có chút không kiểm soát được.
Nhạy cảm đa nghi, một tác động nhỏ cũng có thể khiến cô bật khóc.
Bác sĩ nói với cô răng mọi thứ đều bình thường, nhưng Tô Kim Thư cảm thấy không tốt chút nào.
Ngay trước đó, Lệ Hữu Tuấn còn dẫn cô đi ăn kem và nói những lời yêu thương với cô.
Nhưng trong nháy mắt, chỉ còn lại có một mình cô.
Cô chậm rãi thở ra một hơi nặng nề, vừa nhìn lên đã thấy biệt thự của Mộ Mẫn Loan.
Lần trước cô nghe Mãn Loan nói rằng anh trai cô ở đây với tư cách là vệ sĩ riêng của cô ta.
Cho dù anh trai của cô không có ở đây, Mộ Mẫn Loan ít nhiều gì cũng biết được chút tình hình.
Lúc Tô Kim Thư đang chuẩn bị đi về phía cổng chính, chiếc xe van màu đen đột nhiên thẳng gấp lại, dừng ngay trước cổng nhà Mộ Mẫn Loan.
Rất nhanh, cửa xe được kéo ra, hai người đàn ông cường tráng từ trên xe bước xuống Nhìn cách họ ăn mặc có lẽ nông dân, bọn họ đều xắn tay áo, hì hà hì hục khiêng một chiếc băng ca xuống khỏi xe.
Có một ông già đang nẫm trên băng ca, người đàn ông già nua đó thở hổn hến, hô hấp.
khó khăn, dường như giọng nói đó không thể nào cất lên nổi.
Ngay sau đó, một người phụ nữ trung niên khác cũng bước ra khỏi xe van, vội vã chạy theo sau những người nông dân khiêng băng ca Tô Kim Thư nhận ra người phụ nữ trung niên đó, hình như bà ta là mẹ của Mộ Mẫn Loan.
Ban đầu khi Mộ Mẫn Loan ở cùng anh trai cô, bà ta đã năm lần bảy lượt cố tình đến gây rối, truy tìm để cấm cản.
Mục đích của bọn họ không gì khác ngoài một việc: xin tiền.
Anh trai cô sau nhiều lần đưa tiền, bị Mộ Mẫn Loan ngăn chặn, bà ta mới không đuổi theo nữa.
Hôm nay lại đến đến náo loạn gì nữa đây?