Mặc kệ cô ta có thực sự yêu Lục Mặc Thâm hay không.
Hoặc là, tình yêu của cô ta dành cho anh ta ít hay nhiều, cho dù thế nào, cô ta cũng không thể mất đi anh ta được!
Nếu hai người thật sự hủy hôn ước, cô ta sẽ hoàn toàn trở thành trò cười của toàn bộ thủ đô.
Lệ Hữu Tuấn hiện đã kết hôn, lại có Ninh Lan Kiều thèm muốn ở đó, nên con đường đến với Lệ Hữu Tuấn chắc chắn sẽ không thành.
Cô ta chỉ có thể thừa dịp trước khi Lục Mặc.
Thâm và Lâm Thúy Vân trải qua nhiều sóng gió, đến bên nhau, mà giành lại người đàn ông của mình.
Giờ nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Lâm Thúy Vân, Lê Duyệt Tư mới tiếp tục: “Chỉ cần cô tự giác một chút, tự biến mất, tôi sẽ không làm khó cô. Tôi nghĩ chắc cô vẫn còn nhớ lại vụ tai nạn đồ sứ xảy ra ở thành phố Ninh Giang trước đây. Nếu không muốn lặp lại những sai lầm tương tự, tốt hơn hết cô nên nghe lời tôi.”
Cho đến lúc này, Lâm Thúy Vân mới phản ứng lại. Lúc trước, cô ấy vẫn luôn nghĩ đó chỉ là một vụ tai nạn, không ngờ rằng chẳng những bị người khác cố tình hãm hại mà hung phạm phía sau còn dám tìm tới khiêu khích cô ấy!
Không ngờ những chuyện hèn hạ như vậy lại do một tay Lê Duyệt Tư sắp đặt, chẳng trách tên cảnh sát giả kia nói rằng hẳn ta đã đắc tội với một người tai to mặt lớn gì đó.
Một trong bốn dòng họ lớn nhất thủ đô là nhà họ Lê ở thành phố Ninh Giang, nên hắn ta đúng là không thể đắc tội với người tai to mặt lớn.
Nghĩ đến đây, Lâm Thúy Vân thiếu chút nữa bật cười. Cô ấy kìm nén đôi chân đang muốn di chuyển “Tôi nói này cô Lê, không phải cô bị bệnh rồi đấy chứ?”
Lê Duyệt Tư đã chuẩn bị sẵn sàng để nói chuyện với cô ấy, nhưng cô ta không ngờ Lâm Thúy Vân vừa mở miệng đã trực tiếp chửi rủa cô †a như vậy, “Tôi nói thật với cô, từ trước đến nay tôi không hề đụng chạm tới Lục Mặc Thâm”
“Chỉ có cô tự mình suy diễn, cuối cùng mất cả chì lẫn chài. Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi đâu?”
“Tôi chưa bao giờ cướp Lục Mặc Thâm. Nếu bạn có bản lĩnh, cô hoàn toàn có thể giành lại anh tạp “Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là cô phải có bản lĩnh khiến cho Lục Mặc Thâm cam tâm tình nguyện đi cùng cô. Nếu không thì cô chạy tới chỗ tôi khoa tay múa chân cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu?”
Lê Duyệt Tư không thế tin vào tai mình: Người phụ nữ này sao lại thô lỗ như vậy!
Lâm Thúy Vân nhìn cô ta chăm chăm: “Cô Lê, tôi muốn thú thật với cô một điều.
Nếu cô không có xuất thân từ nhà họ Lê, với tính cách nóng nảy của tôi, tôi đã đá cô lộn mấy vòng khi nghe cô thừa nhận chính mình đã hãm hại tôi rồi”
“Nếu tôi đoán không lầm, Kim Thư và Khúc Thương Ly là do cô lên kế hoạch, đúng không?”
“Tôi thật lòng khuyên cô. Nhà họ Lê là một dòng họ nổi tiếng ở thủ đô, nếu cô còn dùng ba cái loại thủ đoạn hèn hạ này thì chỉ làm nhục dòng họ mình mà thôi!”
“Bây giờ cô vẫn còn mang họ Lê. Tốt hơn hết là nên biết điều một chút. Nếu như xảy ra chuyện lớn, tôi sợ rằng ngay cả nhà họ Lê cũng sẽ bỏ rơi cô đấy. Đến lúc đó cô nghĩ cô là cái thá gì? Chỉ cần một ngón tay tôi cũng có thể bóp chết cô rồi!”
Lê Duyệt Tư hiểu răng gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.
Cô ta cứ tưởng rằng bạn bè qua lại với một cô gái trầm lặng và điềm đạm như Tô Kim Thư thì cũng sẽ có tính cách yếu đuối, không khác nhau là mấy.
Cho dù không có cách nào để làm hại cô ấy, nhưng ít nhất về mặt khí thế, cô ta vẫn có thể chiếm được thế thượng phong và uy hiếp tinh thần của cô ấy.
Nhưng ai có thế ngờ rằng Lâm Thúy Vân đúng là một người phụ nữ đanh đá, vừa gặp đã chửi cô ta xối xả.
Lê Duyệt Tư tái mặt.
Cô ta kìm lại một lúc lâu trước khi nói một cách tức giận: “Lâm Thúy Vân, tôi cảnh cáo côi Tôi mới là vị hôn thê thực sự của Lục Mặc Thâm. Còn cô chỉ là người thứ ba. Một người không từ thủ đoạn gì, muốn làm kẻ thứ ba, cô nghĩ sau này mình vẫn có thể ở trong làng giải trí sao?”
Lê Duyệt Tư tức giận, gãn từng chữ: “Cho dù cô thật sự không chịu rời xa anh ta thì cuối cùng, cô cũng chỉ là một món đồ cũ bị anh ta chơi chán mà thôi!”
Ánh mắt Lâm Thúy Vân có chút sợ hãi. Mấy lời của Lê Duyệt Tư thực sự chạm trúng nỗi đau của cô ấy.
Dù sao thì, ngay lần đầu tiên bản thân cô ấy đã bị tên Lục Mặc Thâm đó lừa rồi Hơn nữa ký ức đó còn vô cùng tồi tệ.
Nhìn cách hai người ở chung với nhau những ngày này, Lâm Thúy Vân biết rằng cái tên Lục Mặc Thâm kia còn không có ý định buông tha cho cô ấy.
Dù trong lòng không vui vẻ gì nhưng gương mặt cô ấy vẫn nở nụ cười rạng rõ: “Nữ thần Lê,cô không thể nói như vậy được”
“Ý cô là gì?”
Lâm Thúy Vân trợn tròn mắt, nụ cười trên môi bỗng trở nên quyến rũ: “Cô thực sự chắc chắn rằng anh ta đang chơi đùa với tôi sao?”
Lê Duyệt Tư nhíu mày, dường như đang chờ đợi những lời tiếp theo của cô ấy.
“Nữ thần Lê, cho tôi hỏi cô một câu”
Lâm Thúy Vân cố tình tiến lại gần cô ta một chút, nói nhỏ: “Nữ thần Lê, cô đã làm chuyện đó với giáo sư Lục chưa?”
Một câu hỏi thẳng thần như vậy lập tức khiến cho Lê Duyệt Tư sững sờ. Lúc này đầu óc cô ta trống rỗng.
Lâm Thúy Vân cố tình liếm môi, làm ra vẻ đã hiểu ra: “Nhìn phản ứng này của cô, chắc là chưa rồi, đúng không? Theo kinh nghiệm của tôi, lần đầu tiên của giáo sư Lục đã dành cho tôi rồi”
“Nếu như nữ thần Lê nhất định tranh luận với tôi về đồ cũ, cho dù tôi có rời đi, nhường giáo sư Lục lại cho cô, thì thứ mà cô nhận được không phải cũng chỉ là đồ cũ mà tôi đã chơi từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài thôi sao”
Bị sỉ nhục như vậy, nếu Lê Duyệt Tư có thể chịu đựng được, cô ta sẽ không còn là một con người nữa.
“Con đĩ, là cô tự tìm cái chết?”
Sắc mặt cô ta thay đổi, lập tức giơ tay định tát Lâm Thúy Vân.
Nói thế nào thì Lâm Thúy Vân cũng lớn lên dưới sự soi sáng của Vịnh Xuân Quyền, cạnh cha Lâm rất nhiều năm.
Cô ấy nhanh tay nhanh mắt, lập tức nắm lấy cổ tay của Lê Duyệt Tư.
Nhìn thấy bộ dạng tức giận vì không thế là chính mình của cô ta, nụ cười trên khuôn mặt Lâm Thúy Vân càng trở nên rạng rỡ hơn: “Nhìn xem, cô chính là nữ thần quốc dân của thế hệ mới, vẫn nên để ý ít nhiều đến hình tượng của mình, đúng không? Dễ bị chọc giận như vậy cũng không phải chuyện tốt đâu”
“Lâm Thúy Vân, cô còn không biết xấu hổ sao? Cô còn cảm thấy vinh hạnh khi dễ dãi ngủ cùng người khác vậy sao? Cô tưởng mình còn tốt lành lắm sao!”
Lâm Thúy Vân cứ nhìn cô ta với vẻ mặt bình Tĩnh như vậy.
Cô ta càng tức giận bao nhiêu thì cô ấy càng phấn khích bấy nhiêu.
“Nghe nói nữ thần Lê đã đính hôn với giáo sư.
Lục nhiều năm rồi? Thật đáng tiếc, cô Lê, có phải cô quá rụt rè không? Giáo sư Lục là giỏi nhất là chuyện giường chiếu. Tôi thực sự vô cùng yêu bản lĩnh ở trên giường của anh ta”
Lâm Thúy Vân hất mạnh cánh tay Lê Duyệt Tư ra: “Cô tưởng rằng anh ta đang chơi đùa với tôi sao? Cô có biết không, thực ra tôi cũng rất thỏa mãn đó!”
“Dù gì thì anh ta cũng giàu có, đẹp trai lại giỏi giang. Bao nhiêu người phụ nữ mơ ước có được hàng cực phẩm như anh ta đấy!”
“Nếu tôi là cô, tôi đã ngủ cùng anh ta từ lâu rồi. Hơn nữa, tôi còn muốn buộc chặt quần lót của anh ta lại, tuyệt đối không để cho người phụ nữ khác đụng một ngón tay vào anh ta.”
Nhìn thấy khuôn mặt gần như méo mó vì tức giận của Lê Duyệt Tư, Lâm Thúy Vân chỉ cảm thấy cơn tức giận kìm nén trong lòng cuối cùng cũng được giải phóng