Cô vội vàng đứng lên: “Chắc là người tới đưa kịch bản phim, em đi ra ngoài một chút”
“Đi đi?
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô, đáy mắt lóe ra sự sủng nịch nhàn nhạt.
Chờ Tô Kim Thư đi ra ngoài, ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn liền rơi vào cái túi giấy kraft kia.
Anh có để ý, từ khi bước vào cửa, Tô Kim Thư đã cầm lấy cái túi giấy kraft kia.
Hơn nữa từ sau khi cô từ trong nhà Mộ Mãn Loan đi ra, tâm trạng cũng có chút gì đó không đúng lắm.
Ánh mắt lóe lên, anh đi tới, đem cái túi da trâu kia mở ra.
Bên trong là mấy tấm ảnh, còn có một cái huy chương.
Bản thân Lệ Hữu Tuấn chính là từ trong bộ đội đi ra, cho nên anh nhìn một cái liền nhận ra chiếc huy chương kia Huy chương này là huy chương được trao tặng khi bộ đội lập công nhận được giải thưởng Anh lật huy chương lại, sau khi nhìn thấy cái tên được khắc phía sau, ánh mắt sâu thẳm lóe lên, một tia gợn sóng mơ hồ tràn ra…
Nhìn thấy thái độ tùy tiện lỗ mảng của cậu ta, Tô Kim Thư nhíu mày thật chặt: “Trả lại đồ cho tôi.”
Người đàn ông đưa tập tài liệu đó đến trước mặt cô một chút, nhưng khi Tô Kim Thư vừa đưa tay định cầm lấy, thì cậu ta lại đột nhiên rút lại “Cô gái nhỏ, nói cho anh biết tên của em, rồi để lại số điện thoại cho anh, anh trai liền trả lại đồ cho em, em thấy như vậy có được không?”
Nếu hỏi Tô Kim Thư ghét nhất là loại người nào thì không thể nghỉ ngờ, cô ghét nhất chính là loại đàn ông đang đứng trước mặt mình, tự cho là bản thân có một chút nhan sắc thì đã có thể bỡn cợt lưu manh, tùy ý trêu chọc cô gái nhà người ta.
Tròng mắt xoay chuyển, khóe miệng của cô nhếch lên một nụ cười: “Anh trai thì ra là muốn làm quen một chút sao, vậy mà không chịu nói sớm, anh cần gì phải đi một vòng tròn lớn như vậy”
Nói xong lời này, cô từ trong túi xách của mình lấy ra một cây son môi, sau đó hướng về phía người đàn ông ngoắc ngón tay: “Anh trai cho mượn tay một chút”
Người đàn ông lộ ra một nụ cười tùy tiện.
“Không sai, anh thích nhất là loại người dứt khoát nhanh nhẹn như em vậy!”
Sau khi nói xong, người đàn ông nhanh chóng xòe bàn tay ra rồi duỗi về phía trước.
Chỉ thấy Tô Kim Thư bỗng nhiên lại nảm chặt ngón giữa của anh ta, sau đó hung hãng bẻ gấy.
Người đàn ông đau đớn đến mức kêu la thảm thiết, còn chưa phục hồi tỉnh thần thì đã cảm giác được trên chân lại truyền đến một trận đau nhức.
Tô Kim Thư liều mạng bẻ đầu ngón tay củ cậu ta, chân phải lại dùng hết toàn lực, trực tiếp đá thẳng vào lưng của cậu ta, thậm chí còn dùng sức văn vẹo vài cái.
“Muốn xin số điện thoại của tôi? Trước hết anh nên dùng nước tiểu nhìn lại bản thân đi, đồ khốn nạn!”
Nói xong lời này, cô giấm lên chân của người đàn ông, cơ thể nhảy nhót, kéo túi giấy tờ ra.
Lúc chân rơi xuống đất, còn nặng nề dẫm lên lưng của người đàn ông.
“Cảm ơn” Cô lạnh lùng cười một tiếng, sau đó cầm túi giấy tờ của mình xoay người rời đi.
“Ôi chúa ơiI”
Người đàn ông, lúc này quả nhiên là bị giãm đạp đến đau đớn, khuôn mặt đều xanh mét.
Cậu ta hùng hổ võ thật mạnh lên bàn ở quầy lễ tân: “Mịch Miêu, cô có biết người phụ nữ này là ai hay không? Người của bộ phận nào? Sao cô ta lại nóng nảy đến như vậy?
Cô gái tên là Mịch Miêu ở quầy lễ tân này cũng từng qua lại với cậu ta, mắt thấy hai người đã sắp xác định quan hệ, ai ngờ cái tên đào hoa này lai đi tìm tân sinh mới đến của bộ phận tiếp thị, trực tiếp đấy cô ta qua một bên.
Lúc nấy lại còn có thể đứng trước mặt cô ta trêu chọc con gái nhà người ta, làm cô ta tức giận đến mức trong mắt cũng bắt đầu lạnh lẽo âm u Cô ta trực tiếp tát một cái vào mặt người đàn ông: “Đồ đàn ông khốn nạn”
Người đàn ông bị cô ta tát một cái vẻ mặt mơ hồ, lúc này không chỉ là ngón tay đau đầu ngón chân đau đầu, mà mặt cũng bắt đầu đau Sau khi Tô Kim Thư cầm đồ trở về văn phòng, phát hiện Lệ Hữu Tuấn đã biến mất.
Trợ lý Lâm nói Lệ Hữu Tuấn đang mở họp trong phòng họp lớn, đại khái phải mất khoảng nửa tiếng, kêu cô ở chỗ này chờ một chút.
Tô Kim Thư gật đầu, bồng nhiên nhớ tới cái túi da trâu vừa rồi Mộ Mẫn Loan đã đưa cho mình, vội vàng chạy đến bên bàn mở ra xem.
Chỉ có một vài bức ánh chụp của cô và anh trai ở trong túi?
Cô cảm thấy có chút kỳ quái, lại cẩn thận lục lọi một chút, phát hiện bên trong túi ngoại trừ ảnh chụp ra thì cái gì cũng không có.
“Kỳ quái, nếu như chỉ là mấy tấm ảnh này, chắc là Mộ Mãn Loan sẽ không cố ý kêu cô đi đến đó để lấy lại mới đúng”
Tuy răng trong lòng có nghỉ hoặc, nhưng cái túi giấy da trâu này đã được đóng khóa kỹ càng, cô cũng vấn luôn cầm ởtrong tay, hẳn là sẽ không.
bỏ sót cái gì Quên đi Có lẽ đối với anh trai mà nói, hai người bọn họ chụp ảnh chung, chính là thứ quan trọng nhất!
Tô Kim Thư thở dài một hơi, cẩn thận bỏ những bức ảnh đó vào túi xách mang theo bên mình Cô xoay người đi vào bên trong thư phòng, dùng máy tính xách tay dự phòng của Lệ Hữu Tuấn để xem, để tránh ầm ï đến người khác, cô còn cố ý đeo tai nghe Đoạn phim hôm nay cô xem là của Khúc Thương Ly.
Khúc Thương Ly ở trong bộ phim này đóng vai nam sinh sỉ tình là diễn viên số 2, vì nữ chính, cuối cùng lại mất mạng.
Cái danh hiệu ảnh đế này của Khúc Thương Ly thật đúng là không thể bác bỏ.
Kỹ năng diễn xuất của anh ấy bình tĩnh nhẹ nhàng, cảm xúc cũng thể hiện một cách đúng chỗ, vô cùng chuyên nghiệp.
Bình thường tuy rằng nhìn qua trầm ốn lạnh lùng, nhưng khi gặp phải cảnh khóc, anh ấy nhập vai còn nhanh hơn so với Lê Duyệt Tư, hơn nữa còn mang đến cho khán giả cảm giác rất lớn, rất dễ khiến người ta xúc động.
Trên cơ sở không có trải qua bất kỳ chỉnh sửa âm nhạc hậu kỳ nào, Tô Kim Thư xem đến đoạn mà anh nhảy cầu chịu chết ở trong phim, hốc mắt cũng đó lên, Thật cảm động!
Nhưng mà những gì đang nghe được, cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Âm thanh trong phim lúc này hình như có động tĩnh hỗn loạn kỳ quái gì đó đang xâm nhập…
Cô nhấn nút tạm dừng, hình ảnh đã tạm ngừng nhưng âm thanh kỳ lạ vẫn không dừng lại Tô Kim Thư tháo tai nghe ra, quả nhiên lập tức nghe được một loạt tiếng va chạm lộn xộn từ phòng khách bên ngoài truyền vào.
Lệ Hữu Tuấn đã họp xong, bây giờ quay trở lại phòng rồi sao?
Tô Kim Thư đi tới cửa, vừa mới chạm vào tay nằm cửa liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng hô hấp nặng nề, thậm chí còn có một tiếng hôn môi thở dốc.
Tô Kim Thư chỉ cảm thấy da đầu như muốn nổ tung, ngay lập tức như rơi vào sương mù Những người ngoài đó là ai?
Chắc chắn không phải là Lệ Hữu Tuấn đúng không, anh ấy không phải là loại người này.
Lùi lại một nghìn bước mà nói, Lệ Hữu Tuấn cũng tuyệt đối không có khả năng dù biết rõ cô đang ở trong phòng mà vấn còn đi làm loại chuyện này với người phụ nữ khác.
Lúc này, động tĩnh bên ngoài càng ngày càng kịch liệt, thậm chí còn truyền đến một trận âm thanh xé quần áo.
Mẹ nói Hai người kia chắc là sẽ không chuẩn bị làm những chuyện gì đó mà không thể mô tả được ở ngay trong vẫn phòng này có đúng không?