Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 328: Ông chủ lớn



Lệ cũng mềm yếu Tống Chỉ Manh nhón mũi chân lên, bất đắc dĩ võ vai Lệ Hữu Tuấn: “Nghĩ gì thế? Chị thật sự là chị họ của Lệ Hữu Tuấn mà. Ngoại trừ quan hệ họ hàng thân thích, chị và chú ấy không thể có bất cứ quan hệ nào khác”

Tô Kim Thư lập tức sững người ra.

Chị họ?

Lệ Hữu Tuấn thấy khuôn mặt dại ra của của cô, bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Nếu em còn không tin, anh sẽ cho chị ấy về thủ đô lấy hộ khẩu gốc qua đây”

“Nói cái gì vậy? Chú, cái thẳng nhóc này, tại sao không phải chú đi lấy nhỉ?”

“Nếu không phải tại chị, tiếp sau sao có thể phát sinh nhiều chuyện như vậy?”

Tống Chỉ Manh bỗng nhụt chí.

‘Yên lặng một lúc sau, cô ấy chắp hai tay trước ngực vô cùng đáng thương: “Được rồi được rồi, À nhỉ bắt Lệ Hữu Tuấn làm bạn trai chị, còn không cho chú ấy nói cho bất kỳ ai. Bởi vì trong số mọi người cũng không ai biết chị là chị họ của chú ấy. Chị thật ra…thật ra chỉ muốn mang chú ấy đi ra vẻ với bạn trai cũ của chị. Ai biết lại tạo ra hiểu lầm lớn như vậy. Em đừng giận chú ấy có được không?

Chú ấy thực sự không bắt cá hai tay, đều là lỗi của chị, tất cả là do chị ép”

Tô Kim Thư hoàn toàn bị đần ra.

Đợi chút đã, cô sao không tiếp thu được chút nào nhỉ.

Tống Chỉ Manh này là chị họ của Lệ Hữu Tuấn Khúc Thương Ly kia lại là bạn trai cũ của chị ấ?

Vì vậy Lệ Hữu Tuấn thực ra cũng không phản bội mình, cũng không có người phụ nữ khác?

Trời ạt Tô Kim Thư đột nhiên che mặt. Nhớ tới lúc nấy mình làm bộ ghen tuông với Tống Chỉ Manh.

Cô liền thấy mất mặt đến muốn độn thổ.

Cô giấy giụa muốn từ trong lồng ngực của Lệ Hữu Tuấn xuống. Nhưng làm gì có chuyện anh để như thế?

“Muốn đi đâu?”

Lệ Hữu Tuấn cúi đầu nhìn cô.

Tô Kim Thư chôn mặt, cô không dám đối mặt với Tống Chỉ Manh. Bởi vì chuyên này thât sư quá khó xử.

“Tôi muốn về nhà”“

Tô Kim Thư im lặng một lúc lâu mới bật ra một câu.

Tống Chỉ Manh vừa nghe thấy vậy, mắt sáng lên: “Kim Thư, em đồng ý quay về, có phải nghĩa là tha thứ cho chị rồi không?”

Tô Kim Thư sửng sốt một chút: “Em…”

Lệ Hữu Tuấn cũng không muốn để cô phải khó xử. Liền nghiêng người một cái ôm cô thẳng về phòng, không thèm quay lại nhìn Tống Chỉ Manh một chút “Đi gọi điện thoại cho Lâm Mộc, bảo bà ấy về”

Ở ngay trước cửa vào nhà, Lệ Hữu Tuấn giao cho Tống Chỉ Manh một nhiệm vụ.

Cô ấy lầm bầm tức giận: “Thắng nhóc xấu xa, coi tôi là người hầu để sai bảo đúng không? Nếu không phải vì cô bé kia, tôi thèm vào nghe chú!”

Trong miệng mặc dù đang oán giận, nhưng Tống Chỉ Manh vẫn nhanh chóng gọi điện cho Lâm Mộc.

Lâm Mộc cũng không về quê, chỉ ở lại nhà con gái trong thành phố. Vừa nghe nói đã tìm được mợ chủ, không chần chừ liền thuê xe chạy tới ‘Sau khi tới cửa, trong tay còn cầm theo một ít đồ ăn.

Tiếp đó bà ấy bắt tay vào chuẩn bị cơm tối Bên trong phòng ngủ chính, Lệ Hữu Tuấn đặt Tô Kim Thư lên giường.

Tô Kim Thư tới bây giờ vẫn còn hoảng hốt, hai tay cô ôm lấy đầu gối, ngơ ngác nhìn chân mình.

“Tôi… tôi có phải rất buồn cười không?”. ngôn tình hài

Đây là lần đầu tiên sau khi được tìm về Tô Kim Thư chủ động hơn nữa còn bình tĩnh hòa nhã nói chuyện cùng anh Lệ Hữu Tuấn nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của cô, cố nén thôi thúc muốn ôm vào trong lòng, thản nhiên nói: “Chuyện đêm hôm đó là lỗi của anh”

Thái độ Lệ Hữu Tuấn thành khẩn như vậy, trong trí nhớ của cô, bản thân anh xin lỗi cô như vậy cũng là lần đầu tiên. Ánh mắt Tô Kim Thư hơi dịu đi.

“Anh nên nói hết cho em biết, không nên giấu diếm em”

Lệ Hữu Tuấn nhìn cô, đưa tay muốn vuốt ve gò má cô, nhưng nghĩ tới lúc mình mới ôm cô trở về, chạm vào cô khiến cô có vẻ run rẩy. Gương mặt tuấn tú của Lệ Hữu Tuấn hiện lên vẻ thất vọng, tay lại lân nữa buông xuống.

Tô Kim Thư không biết mình nên nói gì cho phải. Bản thân hiểu lầm Lệ Hữu Tuấn là một chuyện, thế nhưng bị anh bắt nạt lại là chuyện khác. Cô vẫn còn đang giận anh. Buổi tối hôm ấy, mặc kệ mình khóc lóc van xin mà anh vẫn không chịu dừng lại. Vào lúc ấy trong đầu cô chỉ nghĩ đến anh trai của mình. Ở thành phố Ninh Giang, ai cũng biết Tô Duy Nam là người cưồng nuông chiều em gái, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ để Tô.

Kim Thư phải chịu một chút ấm ức nào. Nếu như.

để anh ấy biết có một người đàn ông bắt nạt em gái mình như vậy, anh ấy nhất định sẽ phát điên lên.

“Em muốn làm ầm thế nào cũng được, thế nhưng phải hứa với anh, từ nay về sau không được trốn đi”

Lệ Hữu Tuấn nhìn cô, ánh mắt hàm chứa vẻ không cho phép từ chối.

“Dựa vào cái gì?”

Tô Kim Thư ngẩng đầu, đột nhiên cãi lại Tính khí cô nhóc của anh từ trước đến giờ luôn ngoan ngoãn dịu dàng, hôm nay đột nhiên lại giơ nanh vuốt ra khiến Lệ Hữu Tuấn sững người một chút Anh nhìn cô, nói ra từng chữ một: “Bởi vì dù em có chạy trốn tới cùng trời cuối đất, cũng sẽ bị anh túm về như lần này thôi. Em mãi mãi cũng không chạy thoát được!”

Nhìn thấy dáng vẻ không sợ trời đất, chắc chắn kiên định của anh, sự tức giận của Tô Kim Thư dâng lên.

Hai tay cô nặng nề đấy ngực anh một cái: “Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì! Anh nghĩ anh là ai Anh nghĩ anh muốn gì được nấy à. Lúc anh muốn tôi nhất định phải làm theo, không làm theo anh sẽ bắt ép. Anh chỉ biết bắt nạt tôi. Ngoại trừ việc bắt nạt tôi ra còn làm được cái gì nữa? Tôi ghét anh, tôi hận anh chết đi được.”

Có lẽ là cảm xúc bị đè nén quá lâu đột nhiên bùng phát, Tô Kim Thư vừa mắng vừa vung lên nảm đấm đánh anh.

Lửa giận ngùn ngùn này đã nhịn lâu rồi.

Ngày đó bị tên khốn này ức hiếp thành bộ.

dạng đó, cô không đánh anh một trận chắc chản sẽ phát điên.

“Anh là tên khốn, cầm thú, khốn kiếp, ăn trộm, ăn cướp…”

Tô Kim Thư đánh từng cú từng cú lên lồng ngực anh, thậm chí còn có vài phát sượt qua mặt.

anh.

Nhưng mí mắt Lệ Hữu Tuấn không chớp một lúc, thậm chí còn đỡ phía sau cô, sợ cô dùng sức quá mạnh sẽ ngã xuống giường.

Anh nhìn dáng vẻ điên dại này của cô, khản giọng nói: “Em nói anh là cái gì thì anh là cái đó”

“Anh…

‘Vốn dĩ còn một bụng lời nói bị kìm nén, có thể làm Lệ Hữu Tuấn tức giận, nhưng hôm nay trước mặt cô lại trở thành một cái bao trút giận.

Bị đánh không thèm tránh, mắng cũng không nói lại, khuôn mặt lại dịu dàng hiền lành như vậy.

Ngược lại mình đang chua ngoa đanh đá chửi đổng lên.

Tô Kim Thư lập tức sững người ra.

“Đánh xong rồi à?”

Lệ Hữu Tuấn nhìn cô.

Cảm giác này của Tô Kim Thư giống như toàn bộ sức lực kìm nén lại đánh một phát lên gối, không hề vui vẻ chút nào.

Cô biểu hiện vẻ mặt hậm hực: “Chưa.”

Lệ Hữu Tuấn liền nắm chặt lấy tay cô, hướng nằm đấm về phía mình.

“Vậy em đánh tiếp đi, đánh đến hài lòng mới thôi: “Ai thèm tiếp tục?”

Tô Kim Thư giật tay mình về.

_ Sau đó xoay người năm chết dí trên giường, chẳng buồn phản ứng lại anh nữa Mà Lệ Hữu Tuấn giống như hoàn toàn chưa hề tức giận: “Vậy em uống thuốc trước đã rồi ngủ tiếp”

“Tôi không muốn uống thuốc”

Tô Kim Thư lúc này giống như đứa trẻ, tìm đủ mọi lý do để trút ra sự bực bội trong lòng mình.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv