Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 315: Còn trẻ đã muốn trèo cao?



Tô Kim Thư đờ mặt, lặng lẽ đảo khóe mắt qua, quả nhiên đập vào mắt cô là góc nghiêng anh tuấn tuyệt vời của Lệ Hữu Tuấn.

Trời ạ! Sao có thể như vậy chứ?

Tô Kim Thư khẽ rên lên một tiếng, vội vàng cầm ví tiền lên che mặt lại Sau đó cô hơi cúi người, lom khom lén lút nép nép đi dọc cạnh bàn ra ngoài.

Tối hôm trước mới đồng ý với Lệ Hữu Tuấn rằng cô tuyệt đối sẽ không qua lại với Khúc Thương Ly nữa.

Nếu bây giờ bị bắt ngay tại trận chuyện giả làm bạn gái Khúc Thương Ly, cô quả thực không dám tưởng tượng hậu quả sẽ khủng khiếp tới cỡ nào!

Tống Chỉ Manh nhạy bén nhận ra Tô Kim Thư đang định ly khai, khóe miệng cô ấy nhếch lên, gợi lên ý cười: “Khúc Thương Ly, anh không định giới thiệu bạn gái của mình cho chúng tôi làm quen sao?”

Lệ Hữu Tuấn nghe thấy lời này bèn đánh ánh mắt sắc bén về phía Tô Kim Thư.

Đừng nhìn em… Đừng nhìn em Tô Kim Thư lấy ví tiền che mặt, khom lưng, liều mạng chạy về phía cửa lớn Có lẽ vì chạy quá gấp, cô lỡ chân đạp trúng tà váy của mình, cả người ngả về phía trước.

Cùng với tiếng kinh hô nổi lên tứ phía, ngay khi Tô Kim Thư sắp ngã chổng vó lên trời, một cánh tay cường tráng cứ như từ trên trời rớt xuống ôm lấy thắt lưng của cô.

“Cảm ơn..”

Cô hoảng sợ, lời cảm ơn gần như thốt ra theo bản năng.

Chẳng qua chữ cuối cùng còn chưa nói ra đã bị nghẹn lại ở cố họng.

Cô bỗng cảm thấy da đầu như sắp nổ tung, tại thời khắc đó máu trong người cô tựa như ngưng chảy.

Bởi vì người vươn tay ra cứu cô không phải ai khác mà chính là – Lệ Hữu Tuấn.

Tay phải của anh ôm trọn lấy thắt lưng cô, đôi mắt từ trên cao nhìn xuống cô.

Gương mặt tuấn tú như được thượng đế tự tay chạm trổ kia không hề có biểu cảm gì, giống như đang bị một tầng băng lạnh che phủ.

Con ngươi màu đen u ám lại thâm trầm, thậm chí có thể nhìn thấy mạch nước ngầm đang chảy một cách mãnh liệt trong đó.

Tô Kim Thư cảm thấy quanh người người đàn ông này đang tỏa ra hơi thở lạnh lẽo như địa ngục, tựa như chỉ một giây nữa thôi sẽ cắn nuốt sạch sẽ người khác vậy.

Đôi tay đặt sau lưng cô cũng châm chậm siết chặt, làm cô cảm thấy đau.

Tâm mắt của hầu hết mọi người trong yến hội đều dừng lại trên người hai bọn họ.

Khúc Thương Ly là người đầu tiên nhận ra sắc mặt Tô Kim Thư không đúng lắm.

Anh ấy chau mày, bước về phía đó.

Nhưng khi anh ấy còn chưa tiến lại gần bên người Tô Kim Thư thì đã bị Tống Chỉ Manh đoạt trước.

Cô ấy đứng trước mặt Lệ Hữu Tuấn, kinh ngạc hỏi: “Hữu Tuấn, hai người quen nhau sao?”

Ánh mắt sắc lạnh như băng của Lệ Hữu Tuấn đảo qua khuôn mặt tươi cười cứng đờ của Tô Kim Thư.

Cô có cảm giác hô hấp như bị đình trệ, căng thẳng nhìn Lệ Hữu Tuấn, trái tỉm sắp sửa vọt ra khỏi họng rồi.

Anh sẽ nói thế nào đây?

Cả quá trình, ánh mắt Lệ Hữu Tuấn chưa từng rời khỏi cô dù chỉ một giây.

Đôi môi mỏng của anh khẽ mở, tùy ý phun ra vài chữ: “Không quen.”

Dứt lời, tay phải hơi dùng sức, Tô Kim Thư thuận theo lực đẩy từ tay phải của anh mà lảo đảo đứng dậy.

Trái tim vừa nãy còn đang đập “Bình bịch” trong kinh hoàng lập tức nguội lạnh.

Cô cúi đầu, cắn chặt môi: anh ấy nói không quen mình.

Khóe miệng Tô Kim Thư gợi lên ý cười, ra vẻ thân thiết khoác lấy tay Lệ Hữu Tuấn. Sau đó, cô ấy tức khắc quay đầu nhìn về phía Khúc Thương Ly: “Đây là bạn gái của anh à?

Trông được đấy, trẻ trung lắm”

Về phía Lệ Hữu Tuấn, hình như anh không thấy phản cảm khi bị cô ấy khoác tay lôi kéo như vậy.

Lúc này, Khúc Thương Ly đã đi tới, anh ấy bình tĩnh đứng chẳn phía trước Tô Kim Thư, thản nhiên đáp trả: “Bạn trai của cô cũng khá được đấy”

Giờ phút này, trong mắt Tô Kim Thư chỉ còn lại màu trắng xám.

Hồi sáng Lệ Hữu Tuấn còn gọi điện thoại cho cô, nói anh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì trái với lương tâm, vậy mà tới tối anh lại ở đây làm bạn trai cho người khác.

Phó Bằng hơi híp mắt, anh ta đứng một bên quan sát Tô Kim Thư từ đầu tới chân một lần, rồi chợt như nhận ra điều gì, vội ba bước thành hai tiến lại gần, chỉ vào Tô Kim Thư, nói: “Ây dà, cô gái này không phải là con gái của Tô Văn Tâm sao?”

Con gái của Tô Văn Tâm?

Tô thị phá sản, Tô Văn Tâm cũng vì vài chuyện mà bị tống vào ngục, bị phán mười năm không được ân xá.

Vậy thì con gái của ông ta sao có thể tùy ý ra vào nơi xa hoa như thế này?

Nhất thời toàn bộ ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Khúc Thương Ly.

Phó Bãng đứng sau cũng muốn lấy lòng Tống Chỉ Manh: “Cô gái à, không phải tôi nói gì cô, nhưng cô còn trẻ, nhìn như còn là sinh viên. Trước kia tôi từng nghe nói rằng, hồi cô còn làm ở bệnh viện trung tâm, tác phong vô cùng tốt, bây giờ cha cô vào tù, cô hẳn là phải thành thật đi làm chứ không nên chạy tới nơi như vầy để trèo cao, có hiểu không?”

Năm tay Tô Kim Thư bỗng siết chặt lại, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng đã nghe Khúc Thương Ly nói: “Trèo cao thì đúng là trèo cao đấy, nhưng mà hình như anh nghĩ sai rồi, người đứng bên cạnh tôi đây chính là phó đạo diễn của đoàn phim ‘Đại Đường vô song’, nên nếu nói trèo cao, hẳn phải là tôi trèo cao mới đúng. Mà loại người có phẩm hạnh như anh, vốn không có tư cách làm đạo diễn”

Nói xong, Khúc Thương Ly lạnh lùng xoay người: “Kim Thư, chúng ta đi”

Nhưng tay anh ấy còn chưa đụng vào Tô Kim Thư thì bất thình lình đã bị một bàn tay khác nảm lấy.

Bàn tay kia thon dài xinh đẹp, hiện rõ từng khớp xương nhưng lại hệt như vuốt chim ưng nắm chặt lấy cổ tay anh ấy, khiến anh ấy không thể cử động tay nữa.

Khúc Thương Ly ngẩng đầu, đối diện với gương mặt vô cùng đẹp trai lại cực kỳ lạnh lùng kìa của Lệ Hữu Tuấn.

Phó Bãng nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn ra tay, bèn cho rằng anh đang ra mặt cho anh ta, trên mặt lộ ra vẻ đắc thắng: “Ảnh đế Khúc, anh có biết người đứng trước mặt anh là ai không?”

Khúc Thương Ly nhíu mày nhìn Lệ Hữu Tuấn, cố nhịn xuống cảm giác đau đớn truyền tới từ phía cổ tay: “Xin rửa tai lắng nghe.”

Phó Bằng cực kỳ đắc ý: “Không nói chuyện gì xa xôi, chúng ta nói về ‘Đại Đường vô song’ đang cực hot bây giờ đi. Chủ đầu tư cho “Đại Đường vô song’ chính là tập đoàn Lệ thị. Chỉ cần anh Lệ nói một câu, muốn phong sát anh chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”

Ý của Phó Bằng đã vô cùng rõ ràng, bây giờ anh Lệ muốn chà đạp Tô Kim Thư, thế mà Khúc Thương Ly còn dám đứng về phía cô, đúng là con chó mù mà.

Khúc Thương Ly nhìn anh bằng ánh mắt ung dung: “Anh Lệ, anh muốn phong sát tôi?”

Ánh mắt sắc bén của Lệ Hữu Tuấn dừng lại trên người Khúc Thương Ly, giọng nói của anh lạnh đến dọa người: “Lời anh ta nói rất đúng, tôi muốn phong sát ai, quả thật chỉ là chuyện trong phút chốc”

Tô Kim Thư vẫn luôn cúi đầu đứng một bên khẽ run rẩy cả người.

Cô lo lắng cúi đầu: hình như cô lại không cẩn thận liên lụy tới người khác rồi.

Trong sàn nhảy này, Khúc Thương Ly là người duy nhất chịu đứng ra che chở cho cô, nhưng Lệ Hữu Tuấn lại nói phải phong sát anh ấy. Trong khoảnh khắc đó, Tô Kim Thư bỗng cảm thấy vô cùng uất ức, hốc mắt cô đỏ lên, cô sợ nước mắt sẽ rơi xuống, bèn dứt khoát xách váy lên, thất tha thất thếu chạy về phía ngoài cửa.

“Kim Thư.

Khúc Thương Ly muốn đuổi theo nhưng cổ tay vẫn còn bị người khác giữ chặt Anh ấy nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn: “Anh Lệ, mời buông tay”

Buông tay?

Khóe miệng Lệ Hữu Tuấn khẽ nhếch, lộ ra nụ cười lạnh lùng.

Giây kế tiếp, anh thuận thế buông tay ra

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv