*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Theo lời những người chứng kiến, buổi tối ngày hôm đó, cậu Lục hình như đã bày tỏ.
sự hứng thú của mình với một người phụ nữ, trước khi rời đi, Tổng giám đốc Vương còn hỏi thêm vài câu về người phụ nữ đó nữa”
Sự tàn nhẫn xẹt qua khuôn mặt của Lê Duyệt Tư: “Trong vòng 3 ngày, tôi muốn có được tất cả thông tin của người phụ nữ kia”
“Được ạ”
Chuyến công tác của Lê Duyệt Tư kéo dài cả tuần lễ.
Hơn nữa trong một tuần này, cô ấy hoàn toàn không liên lạc với Tô Kim Thư.
Hôm nay Tô Kim Thư từ trường trở về nhà Bảo mẫu không có ở đây.
Hai đứa nhóc cũng rất ngoan ngoãn, bên trong biệt thự sạch sẽ ngăn nắp, không có chút tro bụi nào.
“Mẹ ơi, khi nào cha mới về nhà vậy ạ?”
Tô Mỹ Chỉ tựa vào ngực của Tô Kim Thư, nhìn ra cửa sổ một cách đáng thương, Trong lòng của Tô Kim Thư cũng có chút trống trải Bởi vì công việc của Lệ Hữu Tuấn rất bận nên nếu cô không có chuyện gì thật sự quan trọng thì sẽ không gọi điện thoại cho anh.
Hầu hết đều là Lệ Hữu Tuấn gọi cho cô.
Nhưng lần này, đã bảy ngày rồi, đừng nói là gọi điện thoại, ngay cả nhắn tin nhắn qua Zalo cũng chẳng có một tin nào.
Anh tựa như biến mất khỏi thế giới này vậy.
Có phải anh ấy thật sự không cần cô nữa hay không…
“Cha đi công tác, vài ngày nữa sẽ trở về thôi”
Tô Kim Thư ôm lấy Tô Mỹ Chỉ, nhẹ giọng dỗ dành.
Hai mẹ con co ro trong chăn bông, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi cô đưa hai đứa nhỏ đến nhà trẻ, đột nhiên thấy chuông điện thoại của mình vang lên.
“Reng reng reng, reng reng reng”
Điện thoại!
Tô Kim Thư xoay người chạy vào nhà.
Thậm chí lúc đến cửa cô còn bị vướng vào thêm, xém tí nữa là bị té.
Cô nhanh chóng bắt máy.
Là Lâm Thúy Vân gọi đến Nỗi mất mát bỗng chốc dâng trào trong tm cô.
“Thúy Vân đấy à?”
“Kim Thư, hôm nay cậu được nghỉ, ra ngoài mua sắm với tớ đi?”
Gần đây Tô Kim Thư cảm thấy bản thân thật lười biếng, chẳng có sức làm gì cả. Khi cô đang định từ chối thì Lâm Thúy Vân ở đầu bên kia liền nói: “Lúc trước cậu đã hứa cuối tuần sẽ đi mua sắm chung với tớ, cậu không được nuốt lời đó nha”
Quay đầu nhìn lướt qua căn biệt thự trống rỗng, Tô Kim Thư nghĩ thầm dù sao ở đây thì cô ấy cũng chỉ có một mình: “Được rồi, hẹn gặp cậu ở cổng nam quảng trường Thiên Trì nhé”
Nửa giờ sau, tại cổng nam quảng trường Thiên Trì.
Tô Kim Thư bước xuống khỏi xe taxi, vừa liếc mắt một cái đã thấy được Lâm Thúy Vân.
Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi giản dị, đeo kính râm màu đen, dáng người thanh mảnh, yêu kiều, cực kỳ bắt mắt.
“Kim Thưi”
Lâm Thúy Vân vừa nhìn thấy cô đã vui vẻ vẫy tay, gọi.
Sau khi hai người gặp mặt, bọn họ vừa đi dạo, vừa trò chuyện: “Kim Thư à, sao gần đây tớ thấy tinh thần cậu trông có vẻ uế oải vậy?”
Tô Kim Thư miễn cưỡng mỉm cười: “Có lẽ là do công việc quá bận thôi.”
“Là do công việc quá bận hay là do cãi nhau với anh Lệ vậy?”
Nhắc đến Lệ Hữu Tuấn, tâm trạng của Tô Kim Thư lại càng trở nên tồi tệ hơn: “Không phải cãi nhau.”
“Nếu không cãi nhau thì làm sao?”
“Lần này bọn tớ có thể sẽ ly hôn”
“Cậu nói gì thế?”
Lâm Thúy Vân tang cao âm lượng đột ngột, trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của người qua đường, liên tục ghé mắt xem.
Cô vội vàng hạ thấp giọng xuống: “Sao có thể như như thế được, lần trước trở về không phải còn tốt lắm sao?”
“Thế mới nói kế hoạch không bao giờ đuổi kịp sự thay đổi”
Tô Kim Thư thở dài một tiếng: “Thôi, đừng bàn về chuyện này nữa, chúng ta đi tìm một tiệm bánh ngọt ăn gì đi”
Lâm Thúy Vân bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy được rồi”
Hai người cùng đi đén tiệm bánh ngọt trong quảng trường, nhưng các cô lại không biết rằng…
Ở phía sau, cách bọn họ không xa có một bóng đen đi theo sau các cô.
Để khiến Tô Kim Thư thấy vui vẻ hơn, Lâm Thúy Vân vừa đưa cô đi dạo phố vừa điên cuồng mua sắm quần áo, sau đó còn chạy đến công viên chơi trò chơi điện tử.
Một ngày chớp mắt đã trôi qua.
Nhìn bầu trời dần dần bị màn đêm che phủ, Lâm Thúy Vân nhíu mày: “Kim Thư à, hay là để tớ đưa cậu về nhà nhé?”
Tô Kim Thư mỉm cười lắc đầu: “Không sao đâu, tớ tự gọi xe đến nhà trẻ đón bọn nhỏ về là được rồi”
“Thật sự không cần tớ đưa đi sao?”
“Thật sự không cần, cô chủ lớn của tôi ơi, cậu yên tâm đi, một người lớn như tớ thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”
Đến khi cô mua đủ đồ xong thì cũng đã một tiếng đồng hồ trôi qua rồi.
Ngay khi cô đến trước cổng biệt thự, nhìn xa xa liền thấy một bóng đen đang đứng trong góc khuất.
Chẳng lẽ Lệ Hữu Tuấn đã trở về sao?
Ánh mắt Tô Kim Thư sáng lên, nhanh chân chạy đến đó: “Hữu Tuấn, là anh sao?”
“Ha ha”
Người đàn ông đứng trong góc khuất kia nhếch mép cười chế nhạo, một vòng khói hiện lên trong đêm tối.
Không đúng!
Không phải Lệ Hữu Tuấn!
Lệ Hữu Tuấn không hút thuốc lá.
Lòng phòng bị của Tô Kim Thư bỗng chốc dâng cao.
Cô bước về sau một bước: “Anh là ai?”
“Đàn bà quả nhiên là loài động vật bạc.
tình nhất trên thế giói này, vừa có người tình mới thì tức khắc đã quên tình cũ rồi hay sao?”
Gã đàn ông cười lạnh một tiếng, ném điếu thuốc trong tay xuống đất, dùng sức dẫm nát, từ trong góc khuất bước ra ngoài.
Đồ thể thao màu đen, mũ lưỡi trai đen, ngay cả chiếc khẩu trang đang đeo trên mặt cũng màu đen.
Cách ăn mặt của gã đàn ông này trông rất quái dị.
Nhưng ngay khi gương mặt gã đàn ông kia lộ ra dưới ánh đèn đường, Tô Kim Thư vừa liếc mắt đã lập tức nhận ra anh ta là ai: “Là anh sao?”
Cố Đức Hiệp nhìn chằm chăm vào cô: “Đúng vậy, là tôi đây”
Sau bữa tiệc đính hôn đầy hoang đường kia, Cố Đức Hiệp và Liễu Mộng Oánh liền biệt mất tăm tích.
Cô chỉ nghe nói là nhà họ Cố dính vào.
tranh chấp kinh tế, người khác bị bắt lại mới hiểu rõ được sự việc, chỉ riêng Cố Đức Hiệp một mình bỏ trốn.