Lúc nãy cô ta có uống chút rượu, nên hơi say, Cố Tinh Trạch lại ở bên cạnh nâng cao giẫm thấp, tự nhiên tâm tình cô ta rất không thoải mái, đặc biệt là bị nam thần trong mắt mình hạ thấp, dựa vào việc kính rượu, cô ta dứt khoát hành động.
"Không phải chỉ là một trợ lý nho nhỏ mới tới sao? Cô ta có chỗ nào so được với tôi?"
Hàn Tĩnh Y vô cùng bực bội, trong lòng mỗi cô gái đều có giấc mơ, mà giấc mơ của cô ta chính là Cố Tinh Trạch.
Cố Tinh Trạch xuất hiện với hình tượng đẹp trai, kỹ xảo diễn xuất tinh tế, vẫn luôn là thần tượng cô ta mơ ước.
Cô ta vẫn coi Cố Tinh Trạch là tháp hải đăng. Vì vậy, lúc cô ta mười tám tuổi, ước mơ đó càng ngày càng nóng bỏng.
Cô ta âm thầm thề dưới đáy lòng, cô ta muốn tiến vào giới giải trí, trở thành minh tinh, như vậy, cô ta sẽ càng có nhiều cơ hội nhìn thấy Cố Tinh Trạch.
Thế là cô ta nhẫn tâm, cầm hết tiền cha mẹ tích cóp được đi du lịch Hàn Quốc một vòng rồi trở về, điều kiện bẩm sinh không đủ có gì quan trọng?
Bây giờ giải phẩu thẫm mỹ phát triển, cắt mắt hai mí, nâng mũi khéo léo, sửa vóc dáng, ký hợp đồng với công ty người mẫu sẽ dễ dàng tiến vào giới giải trí.
Vì Cố Tinh Trạch, suýt chút nữa cô ta tẩu hỏa nhập ma, dùng mọi thủ đoạn, mặc dù không có năng khiếu đóng phim, nhưng cũng dựa vào thủ đoạn không vẻ vang lăn lộn được chút tiếng tăm, mắt thấy cách giấc mơ càng ngày càng gần...
Cố Tinh Trạch lại nghiền nát giấc mơ đó.
Trợ lý này không biết từ đâu chạy tới, rốt cuộc có chỗ nào so được với cô ta?!
"Cô là Vân Thi Thi phải không!! Ngày mai cô không cần đi làm nữa! Cô bị đuổi việc!" Hàn Tĩnh Y tức giận đến mức thở hổn hển chỉ vào Vân Thi Thi nói, trút tất cả tức giận lên người cô.
Vân Thi Thi choáng váng, không biết nói gì cho phải.
Cố Tinh Trạch lại mỉm cười, nói: "Đúng lúc, bên cạnh tôi đang thiếu một phụ tá. Thi Thi, cô có đồng ý làm trợ lý của tôi không?"
Còn chưa dứt lời, tất cả người ở đây đều nhốn nháo.
Cố Tinh Trạch là ai? Là nhân vật cấp Thiên Vương dưới một người trên vạn người trong giới giải trí, kiêu căng tự mãn, giá trị bản thân quá trăm triệu, loại người như mặt trời ban trưa! Người muốn làm trợ lý cho anh ta, đội ngũ xếp hàng dài từ nơi này tới Hollywood, biết bao nhiêu người vót nhọn cả đầu, chỉ vì muốn gần thần tượng thêm một bước.
Bây giờ, anh lại hỏi một người con gái không chút tiếng tăm rằng có đồng ý làm trợ lý cho mình hay không?
Thế giới này cũng quá kỳ diệu đi.
Vân Thi Thi cũng có chút sửng sốt.
"Cô không muốn sao? Tôi trả tiền lương rất cao. Hơn nữa tôi rất hòa nhã với cấp dưới của mình, dù sao cũng hơn người phụ nữ này phục vụ.”
Vân Thi Thi vừa nghe, động lòng nói: "Đồng ý."
Cố Tinh Trạch nghe thấy, trong mắt lóe lên nét dịu dàng: "Vậy ngày mai cô chính thức đến phòng làm việc của tôi báo danh."
Nói xong anh tao nhã đứng lên, nói với Nghiêm Lương Hùng vẫn còn đang sững sờ bên cạnh: “Hôm nay không còn sớm, Nghiêm tổng, tôi không thể tiếp ông nữa.”
Trong lúc mọi người trong phòng ngẩn người, Cố Tinh Trạch đẩy cửa muốn rời đi, quay đầu lại thấy Vân Thi Thi vẫn còn đứng ngốc tại chỗ, bất đắc dĩ nói: "Phụ tá nhỏ của tôi, muộn như vậy, tôi đưa cô về nhà nhé?"
"Ồ!"
Trong lúc nhất thời, Vân Thi Thi cảm thấy đầu có chút choáng váng.
Cố Thiên Vương muốn đưa cô về nhà?
Có khi nào cô sẽ bị fans của anh phóng phi tiêu, nhổ nước miếng hay không?
Vân Thi Thi nghĩ như thế, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng lên, theo Cố Tinh Trạch rời khỏi đó.
Nghiêm Lương Hùng lấy lại tinh thần, dữ tợn phỉ nhổ, người đẹp lập tức dâng đến trước miệng hổ lại bị người ta đoạt mất, tự nhiên trong lòng ông ta rất khó chịu.
Hàn Tĩnh Y lại càng thấy khó chịu hơn, ở bên cạnh mở miệng nói: “Hừ! Tôi có chỗ nào không sánh được với người phụ nữ ti tiện kia, tôi thấy nhất định cô ta là hồ ly tinh chuyển thế, trời sinh mê hoặc đàn ông...”