Vốn là Hữu Hữu ra vẻ mặt lạnh, bị Tiểu Dịch Thần tấn công, lại cười không ngừng.
"A ha ha..."
Tiếng cười của Hữu Hữu trong như chuông bạc, bay trong gió biển.
Hai đứa trẻ nghịch trên bờ cát, Hữu Hữu cười đến vô lực, rốt cục mở miệng cầu xin tha thứ: "Cậu, đừng mà... Ha ha... Ngứa lắm, đừng mà..."
"Ha ha ha ha!" Tiểu Dịch Thần cảm thấy Hữu Hữu cười rộ lên rất đáng yêu.
So với vẻ mặt lạnh lùng thì đáng yêu hơn nhiều.
Ngẫm lại bình thường Hữu Hữu đều trưng khuôn mặt lạnh lùng ra, nhìn lại lúc này, bị cậu áp trên người, cười đến nước mắt đều chảy ra, rõ ràng là đáng yêu hơn nhiều rồi!
Rất thích, rất thích đứa em này!
Hữu Hữu cười đến mức mệt mỏi, không xô được Tiểu Dịch Thần ra, mà lúc này, sức lực trên tay cậu không còn một mảnh.
Chơi đùa một hồi, Tiểu Dịch Thần đã nắm giữ toàn bộ điểm nhạy cảm của Hữu Hữu.
Hữu Hữu rất sợ ngứa.
Lòng bàn chân, dưới nách, phần eo, bên tai...
Đụng đến đều không chịu được.
Em trai của cậu, thật sự là một đoá hoa.
Mộ Nhã Triết nhìn hai đứa nhỏ chơi đùa, đôi môi mỏng không tự chủ được vẽ thành một đường cong.
Cái này được gọi là hạnh phúc.
Bên người có người mình yêu, còn có hai đứa trẻ đáng yêu, đúng là một gia đình hạnh phúc.
Mỗi một người đều cực kỳ trân quý, không thể thiếu được.
Cho dù là Thi Thi, Hữu Hữu hay là Tiểu Dịch Thần, thiếu một người cũng không được.
Vân Thi Thi đứng một bên, nhìn hai nắm gạo nếp chơi đùa trên bờ biển, trên mặt lộ ý cười.
Cô ngẩng đầu, lại bắt gặp ánh mắt thâm sâu của Mộ Nhã Triết.
Hai người nhìn nhau thật lâu, bỗng dưng, hiểu ý mà cùng cười.
...
Bữa tối, theo lời kể của Vân Thi Thi, Hữu Hữu mới hiểu được hành động lúc chiều của Mộ Nhã Triết.
Thì ra cậu bị cuốn vào trong biển, hôn mê bất tỉnh.
May mà được Mộ Nhã Triết cấp cứu đúng lúc, miệng đối miệng, cái kia không gọi là hôn mà gọi là hô hấp nhân tạo.
"Hô hấp nhân tạo?" Hữu Hữu tay cầm dao nĩa, ánh mắt kỳ quái nhìn Vân Thi Thi, trên mặt khó hiểu: "Hô hấp nhân tạo là cái gì?"
"Chính là miệng đối miệng làm hô hấp."
Vân Thi Thi lại tường tận giải thích một lúc.
Hữu Hữu trầm tư gật gật đầu.
Thì ra, không phải miệng đối miệng đều kêu là hôn môi.
Nhưng mà...
Vẫn là cảm thấy ghét bỏ!
Nếu là mẹ cậu làm hô hấp nhân tạo, cậu có thể tiếp thu.
Nhưng là cha, lại không được!
Tiểu Dịch Thần nhớ tới cái gì, hiếu kỳ nói: "Cha và mẹ có phải cũng từng làm hô hấp nhân tạo?"
...
Đứa nhỏ này, rõ ràng là không khiến người ta kinh ngạc thì không chịu ngừng.
Mặt Vân Thi Thi lập tức đỏ lên.
Tiểu Dịch Thần hiếu kỳ, càng tò mò hỏi đến cùng: "Hôm nay con thấy cha cũng miệng đối miệng hô hấp nhân tạo cho mẹ, mẹ, có phải hay không? Như vậy cũng gọi là hô hấp nhân tạo sao?"
"Như vậy không phải là hô hấp nhân tạo." Hữu Hữu tức giận hừ một tiếng.
Cha và mẹ gọi là hôn môi, là người yêu mới có thể hôn môi.
"Oa? Vậy thì gọi là gì?" Tiểu Dịch Thần tò mò nhìn cô, đánh giá qua lại trên người Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết.
"Tiểu Dịch Thần, cha và mẹ không gọi là hô hấp nhân tạo." Vân Thi Thi mím môi, giải thích.
"Vậy thì gọi là gì ạ?" Tiểu Dịch Thần giương mặt, vẻ mặt vừa khờ dại vừa tò mò.
Cực kỳ giống một đứa nhóc tinh ranh.