Cậu há miệng, âm thanh rất nhẹ, như tiếng muỗi kêu, cậu là người rất dễ dàng xấu hổ, thậm chí có thể nói là một đứa bé xưa nay không chủ động.
Chủ động tới gần cậu, chủ động nói chuyện cùng cậu, Hữu Hữu lại có chút lạnh nhạt, tránh khỏi thân mật của cậu, trong lòng Tiểu Dịch Thần quả thực cực kỳ oan ức: "Em trai, anh... Anh thích em...”
Ba chữ cuối cùng, gần như không nghe thấy.
Anh thích em!
Tiểu Dịch Thần rất muốn lớn tiếng nói ra, không hy vọng em trai xa cách cậu!
Cậu sẽ không cướp mẹ với em trai!
Cậu sẽ giống như mẹ, cẩn thận bảo vệ, cưng chiều em trai.
Như vậy, chẳng lẽ không được?
"Chúng ta... Chúng ta là...” Tiểu Dịch Thần gấp đến độ sắc mặt đỏ bừng, cấp bách muốn nói ra câu nói kia, nhưng bởi vì lo lắng, nên nói năng lộn xộn.
Trong lòng, không ngừng lặp lại câu nói đó: Chúng ta là người một nhà! Chúng ta là người một nhà.
Anh là anh trai của em, em là em trai của anh, chúng ta là người một nhà!
Anh cũng giống mẹ, thương em, bảo vệ em, không để em bị bất luận người nào bắt nạt.
Nhưng mà từ đầu đến cuối, Hữu Hữu vẫn đứng ở một bên, giấu đi tâm tình mềm yếu, hạ thấp mắt, mặt nghiêng qua một bên, không nhìn bọn họ.
Vân Thi Thi không nhìn nổi, đi tới, ngồi xổm bên cạnh cậu, thấy cậu giận dỗi gắt gao cắn vào bờ môi, bất đắc dĩ dỗ dành: "Hữu Hữu, đừng hẹp hòi như vậy mà!"
"Con không có.” Hữu Hữu đỏ mắt lên, nhìn cô, ánh mắt thâm tình, có chút bất lực: "Mẹ, con không cần cha, không cần anh trai, con chỉ cần mẹ! Con không cần bọn họ...”
Tiểu Dịch Thần đứng ở phía sau như bị sét đánh trúng, cực kỳ choáng váng, thân thể bị đông lạnh.
Sắc mặt Mộ Nhã Triết thì lại bình tĩnh, Hữu Hữu phản ứng chống cự giống nhau anh dự liệu.
Đứa bé này, ý muốn sở hữu đối với Vân Thi Thi, không phải mãnh liệt bình thường.
Hữu Hữu là một đứa trẻ cố chấp.
Chuyện mà cậu nhóc nhận định, ai cũng khó mà thay đổi.
Vân Thi Thi không hề nghĩ tới tính tình đứa bé này lại bướng bỉnh như vậy, vừa tức giận vừa buồn cười: "Hữu Hữu ngoan, đừng càn quấy. Hả?"
"Con không có càn quấy.” Hữu Hữu ôm chặt lấy cô, bất lực nói: "Con không thích bọn họ, con đã thử tiếp nhận bọn họ, nhưng mà Hữu Hữu không làm được! Hữu Hữu chỉ cần mẹ, chỉ cần mẹ là được rồi! Mẹ có Hữu Hữu không đủ sao? Hữu Hữu có thể bảo vệ mẹ, nuôi mẹ, đau mẹ!"
"Hữu Hữu...”
Vân Thi Thi đỡ trán, thở dài!
Trái tim, có chút đau đớn.
Chưa từng thấy dáng vẻ tay chân luống cuống của Hữu Hữu như vậy, khủng hoảng trong mắt, như là sắp mất đi cô, tuyệt vọng!
Nhưng cậu nhóc sẽ không mất đi cô nha!
Lẽ nào trong nhà này, thêm một người cha, thêm một anh trai, làm bạn cùng cậu, yêu thương cậu! Cưng chiều của cô với cậu, cũng sẽ không giảm bớt!
Như vậy không tốt sao?
"Hữu Hữu, cậu ấy là anh trai của con, cậu ấy sẽ thương con, yêu con như mẹ vậy.”
Tiểu Dịch Thần lập tức nặng nề gật đầu, sau đó, đôi ánh mắt cấp bách mong đợi nhìn mặt cậu chăm chú.
Mặc dù là cậu nhẹ gật đầu, Tiểu Dịch Thần sẽ không khống chế được chính mình, mừng rỡ như điên mà ôm chặt lấy cậu.
Hữu Hữu theo tiếng nói của Vân Thi Thi, chuyển mắt qua nhìn Tiểu Dịch Thần đang đứng sau lưng cô.
Đứa bé này, lớn lên dung mạo và ngũ quan đều giống như cậu.
Song trong lúc đó, có rất ít hình dáng bọn họ giống nhau, ngũ quan tương tự, như được khắc ra từ một khuôn mẫu, hai bánh bao nhỏ nếu như đứng chung một chỗ, dù là thân thể, hầu như khó có thể nhận ra.
Nhưng cuối cùng, cậu chỉ mất mát lắc đầu, nhắm hai mắt lại.
Làm như đang trốn tránh.
Vân Thi Thi có chút bất đắc dĩ, giả vờ cả giận nói: "Nếu như Hữu Hữu còn tiếp tục tùy hứng, mẹ sẽ tức giận đấy!"