Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 507: Đứa bé này là con hoang



Anh ta được coi là cái gì?

Chẳng lẽ từ trước tới giờ đều chỉ là anh ta đơn phương tình nguyện sao?

Hoặc là nói, cô gái mà anh ta yêu, ngay từ khi bắt đầu đều chỉ là lợi dụng tình cảm của anh ta?

Thấy anh ta thừ người ra, Mộ Uyển Nhu cũng không còn vui vẻ nữa, hỏi ngược lại: "Ngải Luân, anh không cảm thấy vui mừng cho tôi sao?"

"Ừ?" Ngải Luân hơi nhướng mày, nhìn chằm chằm vào cô ta, lại không nói câu nào.

Mộ Uyển Nhu ôm bụng, sắc mặt rạng rỡ hẳn lên, nói: "Tôi có thể mang thai! Tôi không phải là không thể mang thai sinh con, tôi có thể sinh con cho Mộ Nhã Triết, đứa bé còn có thể là người thừa kế tương lai của Mộ thị! Đây chẳng phải là một chuyện đáng để vui mừng hay sao?"

"Uyển Nhu..."

Trong mắt Ngải Luân có chút tối tăm, khẽ hạ mi mắt xuống, nắm chặt bả vai cô ta, khóe môi khẽ cong lên cười khổ: "Trước hết, cô có thể mang thai, từ tận đáy lòng tôi cảm thấy rất vui mừng!"

"Ừ!" Mộ Uyển Nhu cong môi cười một tiếng, ánh mắt mềm mại như gợn sóng.

Ngải Luân lại nói tiếp một câu khiến cô ta sững người như bị sét đánh trúng: "Nhưng mà em không nghĩ tới sao? Đứa bé trong bụng em bây giờ là con của ai? Uyển Nhu, đó là con của chúng ta, không phải là con của em và Mộ Nhã Triết! Uyển Nhu, em sẽ bỏ nó sao?"

Trong nháy mắt, cả người Mộ Uyển Nhu cứng đờ như đá, ngẩn ra.

Thấy vẻ mặt cứng đờ của cô ta, trong lòng Ngải Luân đau xót, trong mắt lóe lên vẻ ảm đạm. Anh ta cúi người bên cạnh Mộ Uyển Nhu, ôm cô ta vào trong ngực, dịu dàng nói: "Uyển Nhu! Có lẽ em có thai rồi, nếu như là thật sự có thai, như vậy đứa bé này chính là con của chúng ta. Anh tình nguyện thừa nhận nó, cũng tình nguyện chịu trách nhiệm với em! Trong lòng anh không hề muốn bỏ đứa bé này! Còn em thì sao? Em có đồng ý sinh đứa bé này ra không?"

Sắc mặt Mộ Uyển Nhu biến đổi, theo bản năng siết chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt trở nên lạnh lẽo!

Muốn cô ta sinh đứa bé này ra sao?

Làm sao có thể?

Đúng vậy, làm sao cô ta lại quên mất điều này? Tuy rằng cô ta có thai, nhưng đứa bé trong bụng là con của ai? Không phải là của Mộ Nhã Triết mà là của Ngải Luân!

Đây chính là một đứa con hoang, làm sao cô ta có thể sinh nó ra?

Nếu như nhà họ Mộ biết cô mang thai, mà đứa bé không phải là con của Mộ Nhã Triết, lấy thủ đoạn của Mộ Nhã Triết mà nói, nhất định sẽ đích thân đuổi cô ra khỏi cửa! Đến lúc đó, cho dù cô ta có ỷ vào sự nuông chiều của ông Mộ thì cũng làm được gì sao?

Trong nhà giàu có, một người phụ nữ bất trung với chồng chính là điều đại kỵ.

Đây chắc chắn sẽ là một vụ tai tiếng!

Nếu như nhà họ Mộ biết chuyện này, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta!

Nghĩ tới đây, sắc mặt vui mừng của Mộ Uyển Nhu hoàn toàn biến mất, lập tức trở nên trắng bệch như tờ giấy, trán đổ mồ hôi lạnh.

"Đứa bé này, không thể giữ lại được..."

"Tại sao?" Ngải Luân hoảng sợ trợn to hai mắt, nắm chặt lấy vai cô ta, để cho cô ta đối diện với mình, vô cùng đau khổ hỏi ngược lại: "Đứa bé này là cốt nhục của em, là đứa bé đầu tiên của em, em có thể nhẫn tâm như vậy sao?"

"Tôi có thể làm gì? Tôi có thể làm gì đây!" Mộ Uyển Nhu ôm chặt lấy anh ta, sắc mặt trắng bệch hỏi lại: "Giữ nó lại sao? Giữ đứa con hoang này lại sao? Ngải Luân, chúng ta làm như thế này là trái với luân thường đạo lý, đứa bé này vốn không nên tồn tại! Anh đừng quên, tôi là vị hôn thê của Mộ Nhã Triết, là mợ chủ tương lai của nhà họ Mộ, tôi phải làm mợ chủ, làm sao có thể giữ lại con của anh? Anh đang nằm mơ sao?"

Ngải Luân ngẩn ra, sắc mặt vô cùng khó coi, lời của Mộ Uyển Nhu quá tàn nhẫn, khiến cho anh ta bị chọc giận!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv