Một khối bánh tây nho nhỏ, nhưng Vân Thi Thi sợ trẻ con sẽ bị sặc, nên cố ý bẻ ra thành hai khối, lại nhún thêm chút sữa bò, chấm trám, đút vào trong miệng của cậu nhóc.
"Ừm", Tiểu Dịch Thần cắn bánh vào trong miệng, không ngờ mùi sữa thơm như vậy, đúng là hương vị không tệ!
Hay là bởi vì Vân Thi Thi đút ăn, thế nào cũng là món ngon.
"Ăn ngon không?"
"Ăn ngon, ăn ngon!" Tiểu Dịch Thần thỏa mãn nói.
Hai mẹ con nhìn nhau nở nụ cười, cực kỳ ấm áp.
Vân Thiên Hữu nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt có chút nặng nề, dường như không cao hứng.
Chu mỏ một cái, có chút cảm thấy Mộ Dịch Thần cướp đi đặc quyền của cậu!
Sao mẹ lại không có dỗ dành cho cậu vui vẻ?
Bỗng nhiên Vân Thiên Hữu có chút hối hận nho nhỏ.
Đúng là cậu vẫn có chút ích kỷ, đem sự cưng chiều của Vân Thi Thi chia sẻ cho Mộ Dịch Thần, trong lòng vẫn có chút không muốn nho nhỏ!
Vốn dĩ, sự cưng chiều của Vân Thi Thi, cậu hưởng thụ tất cả.
Nhưng hôm nay, miễn cưỡng chia ra một nửa, thậm chí còn không ngừng, trong lòng có chút chua xót.
Thế là, cậu che nơi được băng bó, tội nghiệp run rẩy rên rĩ vài tiếng.
Một tiếng rên rĩ này, để Vân Thi Thi nghe thấy, nhất thời tim như bị đao cắt, đau lòng không thôi.
Thật giống ý thức được mình quên mất cậu nhóc này nên lập tức chuyển hướng sang Vân Thiên Hữu, sốt sắng hỏi: "Hữu Hữu, sao vậy? Vết thương đau à?"
Vân Thiên Hữu lắc lắc đầu, giả vờ kiên cường nói: "Không đau!"
"Khẳng định là đau, mẹ nghe thấy." Vân Thi Thi xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cậu: "Hữu Hữu chịu khổ, mẹ hôn nhẹ!"
Đưa miệng đến gần, Vân Thi Thi hôn một cái lên trán Vân Thiên Hữu, trong lòng Vân Thiên Hữu cảm thấy vui vẻ, trên mặt lại làm nũng nói: "Hôn nhẹ một cái là đủ rồi sao? Không đủ không đủ!"
"Được rồi, mẹ hôn lại hai lần!" Vân Thi Thi rất dễ bị lừa, lại nâng gò má mềm mại của cậu lên, hôn hai cái.
Lúc này Hữu Hữu mới hài lòng mím mím môi, nước mắt nơi khóe mắt còn chưa ráo, làm nũng nói: "Miệng Hữu Hữu khô, muốn ăn quýt~!"
"Được rồi, mẹ bóc vỏ cho con!" Vân Thi Thi cưng chiều cạo mũi cậu, liền lấy ra một quả quýt, rất nhanh đã bóc sạch vỏ.
Bóc vỏ xong, cô lập tức tách quả quýt ra từng múi, một miếng lại một miếng đút vào trong miệng cậu.
Hai mắt Vân Thiên Hữu vươn lệ há miệng ngậm quýt, cắn một cái, nước chua ngọt lập tức tràn trong khoang miệng.
Sắc mặt của cậu lúc này mới dịu đi một chút.
Tiểu Dịch Thần nằm trên một cái giường khác, đỏ mắt chờ mong.
Trong lòng, có chút ganh tị Vân Thiên Hữu được chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, hâm mộ liếm liếm bờ môi khô khốc, thế là, cũng học dáng vẻ của Vân Thiên Hữu, yếu ớt gọi một tiếng ——
"Đau... Hừ hừ..."
Vẻ mặt Vân Thiên Hữu ngớ ra một lúc: "..."
Tên nhóc này, học cậu?
Vân Thi Thi hoảng sợ, lập tức xoay người, bàn tay ấm áp xoa lên gò má Tiểu Dịch Thần, quan tâm hỏi: "Đau chỗ nào?"
"Nơi này đau!" Tiểu Dịch Thần ra sức nặn ra hai giọt nước mắt tội nghiệp, chỉ chỉ nơi bị trật khớp: "Đau quá!"
"Nghiêm trọng không? Có phải là nối không tốt hay không?" Vân Thi Thi vừa khẩn trương vừa hoang mang lo sợ.
Tiểu Dịch Thần lập tức an ủi: "Không nghiêm trọng lắm! Chú bác sĩ nối lại cho con rồi, chỉ là cảm thấy đau, ăn xong bánh tây là có thể khỏe lại!"
Vân Thi Thi: "..."
Vân Thiên Hữu: "..."
Lúc nãy ở phòng cấp cứu bác sĩ nối lại cánh tay cho cậu ta, lông mày cậu ta cũng không nhíu một cái, mẹ mới vừa lột quýt cho cậu ăn cậu ta lại già mồm rồi!?