Vì vậy, anh nói: "Không muốn ăn bữa sáng, muốn ăn em."
Vân Thi Thi nghe vậy, vẻ mặt cứng đờ, vẻ suy sụp: "Này, em thật là chịu thua anh. Anh đã bị đau dạ dày rồi mà vẫn còn không chịu an phận sao..."
"Tôi không chỉ bị mắc bệnh đau dạ dày mà còn mắc bệnh tương tư, em không biết sao?"
Đã bao lâu rồi không chạm vào cô gái này?
Không nhớ rõ nữa.
Chỉ biết là thân thể không lúc nào ngừng kêu gào muốn đoạt lấy cô, xuyên qua thân thể cô, thậm chí hận không thể dung nhập cô vào trong xương cốt của mình, rốt cuộc đã bao lâu rồi không được nếm loại tư vị đó?
Mới nghĩ đến thôi đã muốn rồi.
Chỉ mới nghĩ đến thôi mà cho dù dạ dày đang đau thì ham muốn giữa hai bắp đùi cũng đã rục rịch ngóc đầu dậy.
Anh giống như một thiếu niên mới lớn còn ngây thơ, mới được nếm thử trái cấm, khao khát được thưởng thức hương vị ngọt ngào đó.
Vân Thi Thi có chút tức giận, giọng oán trách: "Mộ Nhã Triết, anh là kẻ vô lại sao? Thân thể đã như vậy rồi mà còn..."
Nói được một nửa, cô không cách nào nói tiếp được nữa, chỉ cảm thấy rất xấu hổ.
Gương mặt trắng nõn vì xấu hổ mà đỏ ửng lên, cô cúi đầu xuống, chỉ hận trên mặt đất không có một cái lỗ nẻ mà chui xuống, chôn luôn khuôn mặt đang nóng bừng lên của cô!
Mộ Nhã Triết thấy trên mặt cô hiện lên vẻ ngượng ngùng thì cảm thấy có chút thú vị, nhưng lại hơi buồn cười.
Anh tự cho rằng mình không phải là loại đàn ông suy nghĩ bằng nửa thân dưới, không giống với mấy kẻ có tiền chơi phụ nữ xong thì kéo quần lên, đối với phụ nữ anh luôn luôn có tự chủ, thậm chí còn có bệnh sạch sẽ!
Nhưng hết lần này tới lần khác, cô gái này quả thực là một yêu nữ có sức quyến rũ, có bản lĩnh khiến cho đàn ông vì cô mà bị mê hoặc.
Cho dù là đặt ở thời cổ đại, một vị hoàng đế anh minh sáng suốt thì chỉ sợ cũng sẽ giống như Chu U Vương vì Bao Tự, sẵn sàng đốt lửa lừa các chư hầu*!
Anh chặn ngang ôm chầm lấy cổ cô, kề khuôn mặt cô vào sát hơn một chút, đôi mắt tuấn tú chậm rãi lướt qua khuôn mặt cô một lúc lâu, để mặc cho mặt mình vùi trong tóc cô, không chút kiêng kỵ lắng nghe âm thanh mê người của cô, cùng lúc đó, bởi vì thân thể bị đè nén nên sít chặt lại, có chút đau đớn.
Người đàn ông chậm rãi mở đôi mắt sắc bén ra, đối diện với khuôn mặt mê người kia lần nữa, bất thình lình hỏi ngược lại: "Em cảm thấy lên giường với tôi là chuyện xấu hổ lắm sao?"
Mặt cô hơi nóng lên, nhưng cũng không lên tiếng, dáng vẻ từ chối cho ý kiến!
Người đàn ông cười một tiếng, nói sâu xa: "Cô gái à, em biết không, các nhà khoa học nói rằng, một người trưởng thành bình thường sinh hoạt có quy luật, một tuần nên làm từ ba đến bốn lần."
"Ôi?"Vân Thi Thi thấy anh đột nhiên nói như vậy, có phần không thể phản ứng kịp.
Ngay sau đó lại đón nhận thêm một câu chất vấn của người đàn ông kia: "Chính em suy nghĩ kỹ một chút đi, đã bao lâu rồi tôi không đụng vào em. Chẳng lẽ ngay cả nhu cầu bình thường tôi cũng phải đè nén sao?"
Vân Thi Thi không khỏi có chút cứng họng.
Anh nói vô cùng đúng lý hợp tình, cô không cách nào phản bác, nhưng vẫn cảm thấy logic của anh có vấn đề!
Mộ Nhã Triết luồn tay vuốt mấy sợi tóc của cô, đầu ngón tay vân vê từng sợi, giọng nói không đàng hoàng: "Tôi chỉ có một người phụ nữ, tôi có nhu cầu, em không để cho tôi đụng vào người, vậy thì tôi phải đi tìm ai?"
"..."
"Hơn nữa, em là phụ nữ, tôi là đàn ông, tình yêu nam nữ như thế này ở trong mắt em là rất đáng xấu hổ sao?"
Vân Thi Thi suy nghĩ một chút, mặt đỏ tới tận mang tai, nói: "Anh rõ ràng... đã có vị hôn thê!"
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông lộ ra biểu cảm khó đoán, ánh mắt sáng như đuốc, đuôi mắt hẹp dài hơi híp lại, có chút ý tứ sâu xa.
Thì ra, cô để ý cái này?
Hay là nói... cô đang ghen?
* Chu U Vương là vị vua thứ 12 của nhà Chu, rất sủng ái nàng Bao Tự. Bao Tự rất ít khi cười, để làm nàng cười, Chu U Vương đã nghe lời Quắc công Thạch Phủ, sai đốt lửa trong mấy tháp dầu báo hiệu được xây quanh đất nhà Chu. Quân chư hầu mấy nước lân cận trông thấy các cột lửa cháy, ngỡ là có giặc bèn hớt hải mang quân đến cứu. Đến kinh thành, thấy mọi người vẫn đi lại bình thường, không có giặc giã gì cả. Các chư hầu ngơ ngác nhìn nhau. Bao Tự ở trên đài trông thấy thì bật tiếng cười lớn. U Vương vô cùng hoan hỉ vì làm được cho Bao Tự cười. Xong U Vương lệnh cho các trấn chư hầu rút quân về vì không có giặc. Từ lần Bao Tự cười, U Vương rất mừng, lại sai đốt lửa phong đài lần nữa và các chư hầu lại bị lừa. Từ đó các chư hầu mất lòng tin vào thiên tử nhà Chu.