Hai vệ sĩ lập tức đến trước mặt Tống Ân Nhã, một tay kéo cổ áo cưới của cô ta, Tống Ân Nhã nào dám mặc cho bọn họ kéo tới trước mặt Cố Cảnh Liên, sống chết vùng vẫy.
Giang Khởi Mộng cũng Tống Chính Quốc đương nhiên cũng sẽ không ngồi không, tiến lên giúp đỡ.
Có điều, đừng nói là một Tống Chính Quốc, cho dù là mười Tống Chính Quốc cũng không chống lại được 2 vệ sĩ của Cố Cảnh Liên.
Trong lúc lôi kéo, chỉ nghe "roẹt" một tiếng, áo cưới đuôi cá của Tống Ân Nhã liền bị vệ sĩ xé rách, vạt áo cưới theo cử động rơi xuống, thân thể trần truồng của cô ta lập tức bại lộ trước mắt bao người!
Trong đám người rộ lên một mảnh!
Tống Ân Nhã sợ tới mức như bệnh tâm thần hét lên một tiếng, vừa ngượng vừa lúng túng ôm kín ngực, nhưng cho dù cô ta có che thế nào thì da thịt vùng ngực vẫn không thể che đậy hết được, một mảng lớn lộ ra dưới con mắt của mọi người!
Áo cưới bó sát bị rách liền rơi trên mặt đất khiến cho quần lót của cô ta cũng bị lộ.
Khuôn mặt Tống Ân Nhã như bị bỏng, cô ta chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều trắng đen lẫn lộn, trời đất mù mịt!
Giang Khởi Mộng bị dọa cho phát ngốc đứng bên cạnh, Tống Chính Quốc lại càng nghẹn họng nhìn trân trối!
Nhưng hai vị vệ sĩ kia vẫn xuống tay không lưu tình, áo cưới bị xé rách, bọn họ liền mỗi người túm lấy cánh tay cô ta kéo đi.
Tống Ân Nhã vùng vẫy không thôi, sống chết không theo chân bọn họ đi, thét chói tai liên tục.
Trong đó một vệ sĩ đạp mạnh một cước lên người cô ta, Cố Cảnh Liên ra lệnh, muốn cô ta qua, không đến phiên cô ta quyết định!
Bọn họ chỉ là người nghe lệnh làm việc!
Tống Ân Nhã bị kéo tóc một đường lôi đi!
"A... Cứu mạng... Không cần..."
Tống Ân Nhã sắp điên rồi!
Trên người cô ta không mảnh vải, chỉ chừa lại có mỗi chiếc quần lót cùng áo ngực, cô ta có thể tưởng tượng ra cảnh khách mời đang nhìn cô ta với ánh mắt khinh miệt như thế nào!
Cô ta cũng biết liêm sỉ!
Trước mặt bao người, cơ thể trần truồng bị người ta lôi kéo, xấu hổ đến hận không thể lập tức chết quách đi cho rồi!
"A - -!!"
Người ở đây chỉ nghe thấy tiếng cô ta khàn giọng kêu gào, Tống Ân Nhã bị vệ sĩ túm tóc kéo lê trên mặt đất, đầu bị va vào chân bàn đến choáng váng!
Lại thêm trên mặt đất có rất nhiều mảnh thủy tinh vỡ cắt vào làn da khiến cô ta đã áo rách quần manh, giờ lại thêm vết thương chồng chất, máu tươi đầm đìa!
Lúc Tống Ân Nhã bị lôi đến trước mặt Cố Cảnh Liên đã một thân tàn tạ không ra hình dạng gì!
Cố Cảnh Liên híp híp mắt, cảm thấy đụng vào một người phụ nữ như vậy thật bẩn.
Anh ta hỏi Cố Thừa Trạch, "Là cô ta sao?"
Tiểu Bảo bị dọa đến trợn tròn mắt, sợ hãi hỏi: "Chú, chú muốn làm gì?"
Cậu hận cô ta nhưng cũng bị trận thế này làm cho khiếp sợ.
"Cố Thừa Trạch, cháu nghe này, cháu là con chú, ai cũng không có tư cách bắt nạt cháu!"
Cố Cảnh Liên nói xong, sâu xa liếc nhìn Tống Ân Nhã một cái, lạnh lẽo nói: "Ai dám làm tổn thương cháu, chú lập tức không bỏ qua!"
Tiểu Bảo ngơ ngẩn gật đầu
"Chú, cháu sợ!"
Cậu cảm thấy làm như vậy có phải là quá rồi không?!
Cố Cảnh Liên nhíu mày: "Sợ cái gì!?"
Người đàn ông ngồi xổm người xuống, bế cậu lên: "Mới thế này mà đã dọa đến cháu?"
Đôi mày Tiểu Bảo hơi nhếch, lại có chút không cam lòng, không phục ưỡn ngực: "Cháu... Cháu mới không bị dọa! Đều do người đàn bà xấu xa này đáng bị!"
Cố Cảnh Liên cúi đầu, lại nhìn thoáng qua Tống Ân Nhã đang quỳ bên chân khóc thất thanh, lạnh lùng ra lệnh:
"Đánh cho tôi."