"Muốn anh cầu xin em sao?"
Mộ Nhã Triết gắt gao cắn môi, trong giọng nói xen lẫn thống khổ cùng mê man, khi nào thì anh lại lộ ra dáng dấp bất lực bàng hoàng như vậy!
"Anh không thể mất em! Thi Thi, ăn một chút đi, cho dù là một chút cũng được, hả?"
Cung Kiệt nhìn không được nữa, đi tới bên cạnh Vân Thi Thi, véo má cô, buộc cô phải hé miệng ra, Mộ Nhã Triết liếc mắt nhìn anh, cũng không do dự nữa, đành phải kiên quyết, dùng cái muỗng đút vào miệng cô.
Tiếp tục thế này căn bản không được.
"Ăn vào rồi à?"
Cung Kiệt hỏi.
Mộ Nhã Triết gật gù: "Ăn rồi."
Đúng là làm khó cho hai người đàn ông cao lớn phải hao tổn tâm sức đút cháo cho cô.
Bây giờ thân thể cô không được tốt, tuyệt thực trong thời gian dài, khiến bờ môi cô cực kì khô nứt, chén cháo này, là mới ninh vào sáng sớm hôm nay, vẫn còn nóng.
Mộ Nhã Triết cũng không dám đút nhiều, chỉ đút từng chút từng chút một, dường như Vân Thi Thi cũng biết phối hợp, hoặc là phản ứng theo bản năng, máy móc hơi há miệng ra, đối với việc bị ép buộc đưa vào trong miệng, cũng không có nhổ ra, mà là mất cảm giác nhai, cố gắng nuốt xuống.
Mắt Cung Kiệt lập tức sáng lên: "Chị ăn rồi!"
Mộ Nhã Triết lo lắng cô sẽ nhả ra, hoảng sợ nhìn cô, mãi cho đến khi cô nuốt cháo xuống, tảng đá trong lòng anh rốt cuộc cũng nặng nề rơi xuống.
Cung Kiệt lại lên tiếng giục: "Tiếp tục đi!"
Anh cũng thử buông tay ra, Vân Thi Thi giống như khôi phục lại chút dục vọng ăn uống, chờ Mộ Nhã Triết lại múc thêm một muỗng đưa đến bên mép, cô mở miệng lần nữa, ăn thêm một muỗng.
"Thêm đi..."
Âm thanh cô yên tĩnh húp cháo, còn muốn tốt đẹp êm tai hơn so với hòa âm trên thế giới này!
Mộ Nhã Triết giống như nhận được cổ vũ lớn lao, đút thêm một chút.
"Có thể quá thanh đạm hay không?"
Cung Kiệt lại thêm một chút rau xanh cùng cà rốt, Mộ Nhã Triết lại có trách nhiệm đút cho cô.
Nhưng mà mới ăn chưa được mấy muỗng, ngực của cô bỗng nhiên mãnh liệt nhấp nhô, vẻ mặt Vân Thi Thi có chút đau đớn, đột nhiên nghiêng người, nhắm ngay thùng rác, "Ọe" một tiếng, nôn hết mấy muỗng cháo vừa mới miễn cưỡng ăn vào.
Mộ Nhã Triết vừa hoảng sợ vừa đau lòng nhìn cô, tình trạng nôn mửa lại càng lúc càng kịch liệt, vừa bắt đầu, vẫn còn sền sệt, là cháo vẫn chưa kịp tiêu hóa, đến lúc sau, hoàn toàn nôn ra vị chua cùng dịch mật.
Cung Kiệt vô cùng đau lòng nhìn cô bởi vì thống khổ mà cong người lên, mặt cô không hề cảm xúc nôn ra, ngơ ngác quay về thùng rác, cũng không biết là đang nghĩ cái gì! Nhìn cái gì!
Cung Kiệt vội vã đi gọi bác sĩ.
Mộ Nhã Triết cầm khăn lông nóng lau khô mép cho cô, yên lặng nhìn cô, mấy ngày nay, gầy đi một vòng.
Gầy còm, cũng không biết cô còn có thể gầy đi như thế nào nữa.
Vốn dĩ vòng eo không bằng một vòng tay, càng gầy gò đến đáng thương.
"Thi Thi... Sao em có thể yếu ớt như vậy!?"
Mộ Nhã Triết đỡ bờ vai của cô, đau đớn hỏi: "Anh nên bắt em làm thế nào bây giờ!?"
Nhưng mà, cô như không biết nói chuyện, không trả lời anh.
Chờ đến khi Cung Kiệt mời bác sĩ đến, đầu tiên bác sĩ liếc mắt nhìn đồ ăn, rồi lại nhìn thứ cô vừa nôn trong thùng rác, lắc đầu.
"Không ăn lâu như vậy, bỗng chốc ăn quá nhiều thế này, sợ là căn bản không có cách nào tiếp nhận!"
"Nhiều sao?!"
Ngực Cung Kiệt mãnh liệt chập trùng, phẫn nộ nói: "Còn chưa được nửa chén, nhiều bao nhiêu chứ?"