Chính vì vậy, cho dù anh ta có hung hăng như thế nào, tên nhóc nào đó vẫn không hề giác ngộ, thậm chí còn cực kỳ khiêu khích nhìn anh ta nhăn mày lè lưỡi!
Cố Cảnh Liên bị vẻ mặt này của cậu công phá hoàn toàn.
"Chú ơi, bác quản gia nói, mẹ rất nhanh sẽ đến tìm cháu, nhưng cháu đợi đã rất lâu rồi! sẽ không phải đợi đến lúc Tiểu Bảo mọc tóc trắng, mẹ mới đến tìm Tiểu Bảo chứ?"
Cố Cảnh Liên nhíu mày, đối với chuyện lần thứ hai hạt đậu nhỏ này nhắc tới người phụ nữ kia, anh ta có chút bất mãn.
Người đàn ông nào đó ghen tị, hừ lạnh một tiếng, bất chợt tung ra một vấn đề nan giải: "Cháu thích mẹ hơn hay thích chú nhiều hơn?"
"Đương nhiên là mẹ..." Lời còn chưa dứt, Cố Cảnh Liên nghe được chữ "mẹ", sắc mặt đột nhiên như chìm xuống đáy cốc.
Sở Tiểu Bảo thấy sắc mặt anh ta không tốt, đôi con ngươi linh động xoay chuyển liên hồi, lập tức cười tít mắt nói: "Đương nhiên là thích chú nhiều hơn rồi!"
"Ngoan."
Người đàn ông nào đó hài lòng, bàn tay khẽ xoa mái tóc cậu.
"Nhưng mà Tiểu Bảo vẫn muốn mẹ!"
Sở Tiểu Bảo lảm nhảm nói: “ Có phải mẹ đang chơi trốn tìm với cháu không? Còn cố ý trốn ở trong góc không đến tìm Tiểu Bảo?”
"Cô ấy không cần cháu nữa." Cố Cảnh Liên cố ý dọa cậu.
Sở Tiểu Bảo nghe thấy, vẻ mặt lại không tin: "Không có khả năng! Mẹ sẽ không bao giờ không cần Tiểu Bảo!"
"Ồ...?Cháu chắn chắn như vậy?" Cố Cảnh Liên tựa hồ cực kỳ thích thú việc châm ngòi ly gián quan hệ hai mẹ con, hừ lạnh một tiếng: "Nếu còn cần cháu sao lâu vậy còn không tới tìm cháu."
"Hẳn là ghét chú đi!" Sở Tiểu Bảo bỗng nhiên thốt lên một câu.
Sắc mặt Cố Cảnh Liên đen như đít nồi: "Có ý gì?"
"Trước kia, Tiểu Bảo nhìn thấy các bạn nhỏ khác đều có cha, Tiểu Bảo cảm thấy rất lạ, vì sao bọn họ đều có mà Tiểu Bảo lại không có?" Sở Tiểu Bảo nói xong, còn không quên làm ra vẻ khó hiểu.
Dừng một chút, cậu lại nói: "Về sau, Tiểu Bảo liền hỏi mẹ, vì sao Tiểu Bảo không có cha?"
Đến đây, Cố Cảnh Liên không khỏi hứng trí hỏi một câu: "Cô ấy nói thế nào!"
Sở Tiểu Bảo thật cẩn thận nhìn sắc mặt của anh ta, sau đó nói: "Mẹ nói, cha đã sớm mất rồi."
...
Cái gì?
Cha mất sớm!?
Cố Cảnh Liên giống như bị thiên lôi giáng cho một cú đen hết cả người lại.
"Cô ấy nói, chú chết sớm!?"
"...Hừm, nguyên lời nói là thế này, mẹ nói cái gì mà cỏ mộ đều đã cao hơn đầu con rồi."
Cố Cảnh Liên tức đến nắm chặt tay.
Người phụ nữ này lại dám vô sỉ nói cho có lệ với con nít.
Anh ta chết sớm?!
Sở Tiểu Bảo không chút nào bận tâm, lời nói và việc làm của cậu không khác nào đang bán đứng mẹ mình, cậu còn không quên oán giận nói: "Cháu liền hỏi cha mất như thế nào?"
Cố Cảnh Liên bắn tới ánh mắt nghi ngờ: "Mẹ cháu lại nói thế nào?!"
Sở Tiểu Bảo nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Mẹ nói, cha ra cửa liền bị xe đụng chết."
Cố Cảnh Liên: "..."
Ra cửa liền bị xe đụng chết!?
Chuyện linh tinh như vậy mà cô ấy cũng bịa ra được?
Anh ta đập rầm lên mặt bàn một phát: "Thúi lắm!”
Sở Tiểu Bảo bị lời nói thô tục của anh ta làm cho kinh hồn táng đảm, cậu co rúm người lại, ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt vốn đẹp trai của Cố Cảnh Liên, giờ phút trở nên vô cùng âm trầm, bấy giờ cậu mới ý thức được bản thân đã nói sai điều gì!
"Chú, chú đừng nóng giận!"
"Chú làm sao có thể không tức giận. Chú tức đến không thể đem cô ấy ra bâm thây ngàn đoạn..."