Ban đêm, sấm chớp đầy trời.
Ngoài cửa sổ lóe lên một tia sáng, lập tức, một tiếng sấm rền vang ầm ầm lập tức xuất hiện, Sở Tiểu Bảo từ trong giấc mơ sợ hãi tỉnh lại, khóc rống lên.
"Mẹ..."
Cậu nằm mơ một cơn ác mộng, mơ thấy Sở Hà đứng trước mặt cậu, lại trở nên xa lạ không gì xánh được, nhìn cậu, lại giống như không quen biết, như người dưng nước lã.
Cậu hoảng sợ, gào khóc, ôm lấy cô, lại bị cô vẻ mặt lạnh lùng đẩy ra.
"Mẹ!"
Sở Tiểu Bảo thét lên một tiếng kinh hãi, lại thấy Sở Hà xoay người rời đi, cậu sợ hãi đuổi theo, nhưng mà dưới chân nặng như đeo trì, cậu đuổi, đuổi mãi, nhưng mãi vẫn không thể đuổi kịp cô.
"Mẹ..."
Cậu bất lực kêu lên, Sở Hà lại không lưu luyến chút nào, cũng không quay đầu lại, cậu sợ đến chân tay luống cuống, liều mạng đuổi theo, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng cô dần đi xa.
Khi cậu bị tiếng sét làm cho tỉnh lại, đã sợ tới cả người đầy mồ hôi, lạnh run.
Bất tri bất giác, lệ rơi đầy mắt.
Sở Tiểu Bảo nhớ lại hình ảnh trong giấc mơ, càng thêm khiếp sợ.
Cậu rất ít nằm mơ, dù có nằm mơ, sau khi tỉnh lại đều quên sạch sẽ.
Nhưng mà giấc mơ này, rõ ràng không gì xánh được, đến khi thức dậy liền khắc sâu vào tâm trí cậu.
"Mẹ..."
Sở Tiểu Bảo thương tâm gào khóc.
Tiếng khóc của cậu làm kinh động tới Cố Cảnh Liên đang ở trong phòng đọc sách.
Anh trước khi đi ngủ, luôn có thói quen đọc sách.
Nghe tiếng khóc của cậu liền đi vào phòng ngủ, đã thấy Sở Tiểu Bảo che mắt khóc rất thương tâm.
"Tại sao lại khóc?"
Sắc mặt Cố Cảnh Liên có chút không vui.
Con anh, làm sao suốt ngày đều khóc sướt mướt, bộ dáng gầy yếu như vậy?
Tốt xấu gì cũng là huyết mạch của nhà họ Cố.
Không hề thừa kế một chút tính cách quyết đoán nào của anh, giống như một đứa con nít yếu ớt bình thường.
Sau này, nên dẫn cậu đi học hỏi một chút kinh nghiệm.
Trong lòng Cố Cảnh Liên thầm nghĩ.
Sở Tiểu Bảo vừa thấy anh, trong lòng liền cảm thấy an toàn hơn, cậu đứng dậy, cũng không để ý tới cuộc chiến tranh lạnh của hai người, không chút cố kỵ nhào vào trong ngực của anh.
"Hu hu hu... chú, mẹ không cần cháu nữa... cháu làm sao cũng không đuổi kịp mẹ, mẹ không cần cháu nữa, mẹ bỏ cháu đi rồi!"
Cố Cảnh Liên thấy cậu không chút cố kỵ nhào vào ngực mình, trong ngực truyền đến cảm giác mềm mại không khỏi xúc động.
Anh không khỏi vươn tay, khẽ vuốt sau gáy của cậu, xem như là an ủi!
"Gặp ác mộng?"
"Hu... hu..."
Sở Tiểu Bảo còn chưa biết tới khái niệm ác mộng là gì, chỉ biết sau giấc mơ này, đã làm cậu gặp phải đả kích vô cùng lớn cùng tan vỡ.
"Có phải mẹ không cần cháu nữa hay không... tại sao lâu như vậy, mẹ còn không tới tìm cháu? Mẹ có phải muốn vứt bỏ Tiểu Bảo không?"
Cố Cảnh Liên nhíu mày, âm thanh không nhịn được nhẹ đi: "Sẽ không!"
"Thật sao?"
"Chỉ là một cơn ác mộng, ngoan!"
Cố Cảnh Liên xoa đầu cậu, nói: "Ngủ đi."
"Chú, chú sẽ không bỏ lại cháu chứ?" Sở Tiểu Bảo vẫn bất an như cũ hỏi anh.
Cố Cảnh Liên nhìn cậu, im lặng một lát, bỗng dưng cười nói: "Sẽ không!"
Như vậy, Tiểu Bảo không hiểu sao liền cảm thấy an tâm hơn!
Cố Cảnh Liên ôm cậu tới giường, đắp chăn lại, tiếng chuông điện thoại lại đột ngột vang lên.
Cố Cảnh Liên cảm thấy hơi phiền, nhận điện thoại, đầu kia lại truyền đến giọng nói gấp gáp của thủ hạ: "Anh Cố, Bang Thanh Long chứ kéo bè kết phái, tới sòng bạc đập phá, làm bị thương không ít huynh đệ!"