...
Đến tháng tư, trên trấn nhỏ ở Yển Thành, hoa cải dầu nở khắp núi đồi.
Hoa cải dầu ở Yển Thành vô cùng đẹp, đến mùa sẽ nở rộ cả một vùng, trên sườn núi, trên đồng ruộng, bên cạnh căn phòng nhỏ, ngào ngạt hương hoa vàng.
Yển Thành khác với những thành phố lớn, nơi này vẫn còn lạc hậu, kinh tế tiêu điều, nhưng lại giữ được nét chất phác cổ xưa.
Những ngôi nhà thấp thấp, kiến trúc mỹ lệ, trước cửa mỗi nhà đều có một ao nước, xung quanh tràn đầy hoa cải dầu.
Nổi tiếng nhất là ruộng hoa cải dầu bậc thang ở Yển Thành, từ trên cao nhìn xuống đẹp như một bức tranh sơn dầu.
Mạnh Tinh Tuyết đến Yển Thành, lúc đầu có chút không thói quen, nhưng mà dần dần, lại thích cuộc sống yên ổn nơi đây.
Không có tiếng tranh cãi ầm ĩ, không có ánh đèn neon chói lóa, mọi thứ đều vô cùng chất phác.
Mỗi buổi sáng cô ta đều đến phường thủ công là việc, cực kỳ cố gắng, đôi khi một ngày có thể kiếm được hơn một trăm đồng tiền, một lòng luôn suy nghĩ cho đứa bé trong bụng, hy vọng bằng sức của mình có thể cho đứa bé một cuộc sống tốt đẹp.
Nhất là mỗi khi bắt gặp một đứa bé đáng yêu, cô ta đều mong muốn có thể sinh một đứa con như thế.
Cho dù là nam hay nữ đều được.
Sở Hà vẫn đi làm ở cục cảnh sát, đôi khi Mạnh Tinh Tuyết về sớm, sẽ gặp chị và Sở Tiểu Bảo cùng nhau làm việc nhà.
Mỗi ngày đều yên bình tĩnh lặng như mặt nước trong hồ, nhưng cũng rất thú vị.
Sau một thời gian dài, cô ta cũng dần quên mất cảm giác đau đớn, bước ra khỏi bóng tối.
Nhưng có một buổi sáng, Mạnh Tinh Tuyết bị đưa vào trạm y tế, Sở Hà nhận được điện thoại liền vội vàng chạy về, được cho biết, Mạnh Tinh Tuyết suýt nữa sẩy thai.
Những người cùng làm ở phường thủ công nói, buổi sáng, sắc mặt Mạnh Tinh Tuyết rất khó coi, mặt tái mét, còn đổ mồ hôi lạnh, tay chân lạnh ngắt.
Người quản đốc thấy cô ta không khoẻ, liền cho cô ta trở về nghỉ ngơi.
Nhưng mà Mạnh Tinh Tuyết lại từ chối, nói chỉ là buổi tối không nghỉ ngơi tốt, không có việc gì, vì thế tiếp tục cúi đầu làm việc.
Nhưng mà không lâu sau, một đồng nghiệp nhìn thấy trên chiếc ghế tựa mà Mạnh Tinh Tuyết ngồi có một mảng đỏ sẫm, giống như máu đang chảy ra không ngừng.
Cô ta lập tức hô một tiếng, vội vàng đưa Mạnh Tinh Tuyết đến trạm y tế.
Bác sĩ ở đó nói, sau khi kiểm tra chẩn đoán thì kết luận là cô ta suýt nữa sẩy thai, có lẽ là lúc mang thai không đủ dinh dưỡng, bình thường còn làm việc nặng, bây giờ nên nằm trên giường nghỉ ngơi, không nên làm lụng vất vả.
Mọi người lúc này mới nhớ ra, từ khi Mạnh Tinh Tuyết mang thai tới nay vẫn chưa hề nghỉ một ngày.
Sở Hà nhíu mày, hỏi bác sĩ bây giờ nên làm gì.
Bác sĩ nói: "Trạm y tế điều kiện có hạn, đề nghị đưa đến bệnh viện lớn lấy thuốc. Chú ý nghỉ ngơi, tạm thời đừng nên đi lại nhiều."
Mạnh Tinh Tuyết nghe thấy, sắc mặt trắng nhợt, vội vàng nói: "Không tới bệnh viện lớn được không? Chẳng lẽ trạm y tế không có thuốc cho thai phụ?"
"Trạm y tế không đủ điều kiện!" Bác sĩ khổ sở nói: "Bình thường chỉ có người bị thương, cảm mạo, tình huống của cô như thế này, chúng tôi cũng không có biện pháp. Với tình trạng của cô hiện giờ, rất dễ dẫn đến sẩy thai!"
Sắc mặt Mạnh Tinh Tuyết càng trắng bệch, môi run run, sợ hãi.