"Em đâu có cố ý tránh anh."
Cố Tinh Trạch nghe vậy thì bỗng nhiên nhếch môi, đi thêm vài bước đến gần cô, mãi đến lúc đứng trước mặt cô mới dừng lại: "Vậy em cố ý nhờ đoàn phim sắp xếp cho thời gian quay của chúng ta lệch nhau là có ý gì?"
"A..."
Vân Thi Thi ngớ ra.
Vào đoàn phim lâu như vậy rồi, sở dĩ cô và Cố Tinh Trạch chưa từng va chạm là vì cô đã đặc biệt nhờ cậy bên phía đạo diễn, nếu không có cảnh quay chung thì hãy sắp xếp để thời gian quay của hai người lệch nhau.
Có đôi lúc, Cố Tinh Trạch quay xong, rời khỏi đoàn phim cũng là lúc cô vừa tới, mà cô quay xong rồi, bắt đầu ra về thì Cố Tinh Trạch mới đến đoàn phim.
Hai người vừa khéo so le nhau.
Hôm nay không có cách nào khác, bởi vì bọn họ có cảnh quay chung.
Từ lúc bộ phim này bắt đầu được khởi quay, cô đã đặt ra khá nhiều điều kiện, bên phía đạo diễn đều đáp ứng cô nên cô cũng hơi hổ thẹn, bởi vậy những lúc thế này cô không thể quá tùy hứng.
"Là bởi vì chuyện của Lý Hương Nhi sao?" Cố Tinh Trạch vội vàng hỏi: "Em là vì chuyện đó mà tức giận sao?"
Vân Thi Thi không có phản ứng gì, Mộc Tịch ở bên cạnh lại bất bình lên tiếng: "Ôi chao, cần gì phải nhắc đến Lý Hương Nhi ở đây chứ! Gần đây cô ta càng lúc càng tích cực tuyên truyền, bởi vì chuyện này mà bên tổ công tác cũng bực mình lắm đấy. Tinh Trạch đại nhân à, Tần Chu nói anh sẽ có cách xử lý, thế nhưng sao lâu vậy rồi mà anh vẫn chưa xử lý xong chuyện của người phụ nữ kia?"
Cố Tinh Trạch lườm cô ấy một cái, ánh mắt buốt lạnh.
Mộc Tịch lập tức ý thức được vừa rồi lời nói của mình có hơi quá phận, lập tức cúi đầu xuống, không dám mở miệng nữa.
Trên mặt Vân Thi Thi lại hiện lên nụ cười hoàn mỹ không chê vào đâu được: "Tại sao em lại phải tức giận?"
Cố Tinh Trạch ngẩn ra.
"Mặc dù chuyện Lý Hương Nhi làm hơi quá đáng, nhưng nói cho cùng thì cũng chỉ là muốn mượn danh tiếng của em mà tuyên truyền thôi! Nếu đã như vậy, em để cho cô ấy được như mong muốn là được rồi. Dù sao em cũng đâu có cần những thứ này, em bước chân vào làng giải trí cũng chỉ đơn thuần là vì yêu thích diễn xuất mà thôi, bao giờ chán rồi thì em sẽ rời đi, không có gì phải lưu luyến cả. Danh tiếng hay các mối quan hệ, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, không cần phải xoắn xuýt làm gì."
"Thi Thi..."
"Thật ra, em cũng có phần không hiểu nổi vụ tuyên truyền kia. Mỗi người đều có cuộc sống riêng tư của mình, người ngoài có tư cách gì mà hỏi đến. Đáng thương nhất chính là anh đấy, bị Lý Hương Nhi lợi dụng để tuyên truyền, lại bị giới truyền thông lợi dụng để câu view, Tinh Trạch, nếu như để em nói ra cảm nghĩ của mình, em sẽ nói là em thấy không cam lòng thay cho anh, chỉ thế mà thôi."
Cố Tinh Trạch sững sờ, mãi vẫn không nói được gì.
Vân Thi Thi bỗng nhiên cười tự giễu: "Em thì có gì mà phải tức giận chứ, chẳng lẽ em cho rằng, em sẽ vì việc anh không ngừng tự làm khổ chính mình mà đi tức giận sao?"
Mộc Tịch hoàn toàn sửng sốt.
Vân Thi Thi nói như vậy là quá nặng lời rồi.
Cố Tinh Trạch cũng kinh ngạc.
"Tinh Trạch, anh..." Vân Thi Thi mở miệng: "Anh thật sự rất ưu tú, nếu như anh cảm thấy mệt rồi thì có thể chọn rời khỏi làng giải trí, rời khỏi cái nơi tối tăm bẩn thỉu này, bắt đầu một cuộc sống tự do. Cứ tiếp tục ở cái nơi này, thật sự không thích hợp với anh."
"Rời khỏi nơi này rồi, anh còn có nơi nào để đi?" Cố Tinh Trạch bỗng nhiên hỏi lại.
Anh ta không có nơi nào để về.
Lúc còn trẻ, còn chưa hiểu đời, anh ta đã bước chân vào giới diễn viên nghệ sĩ, tới bây giờ đã là mười một năm, anh ta đã bao lần bước lên đỉnh vinh quang, cho dù nói về danh tiếng, về diễn xuất, thậm chí là cả tài năng ca hát, anh ta đều đạt được những thành tựu mà mọi người không thể với tới.
Lúc trước bị phong sát, anh ta vốn cho rằng, anh ta được tự do rồi.